Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh

Chương 53


1 tuần

trướctiếp

Chuyện này, cũng không trách Khương Mật, ngược lại, nếu như không có liên quan tới con gái nhà mình, bà ấy còn sẽ khen một tiếng cô gái nhỏ tri ân báo đáp. Trong lòng mẹ Từ vẫn nghẹn một hơi, phun không ra lại nuốt không trôi.

Phiền lòng.

Từ Nhạc Ninh nhìn đồ mẹ Từ xách trong tay, là móng heo kho, cô ấy nói: “Mẹ, mấy hôm trước chúng ta mới ăn móng heo kho, con ăn chán rồi, cho Tiểu Tương Bao ăn đi.”

Mẹ Từ: “...” Buổi sáng ồn ào muốn ăn móng heo kho là ai???

Ngụm khí này càng tắc.

Từ Nhạc Ninh đưa móng heo kho cho Tiểu Tương Bao: “Đây là ở căn tin của mẹ tôi, ăn ngon lắm.”

Khương Mật: “Đừng, không cần.” Đầu năm nay không ai có thể ăn ngấy móng heo.

Từ Nhạc Ninh kéo mẹ Từ đi, chào Khương Mật: “Ngày mai tôi đến nhà cô chơi. Tiểu Tương Bao, ngày mai gặp.”

Khương Mật ngẫm lại chuyện hôm nay, cầm móng heo cũng không quá, cô dắt Tiểu Tương Bao: “Được.”

Chờ đi được xa, Từ Nhạc Ninh đưa lại cho mẹ Từ cá và rau dại, “Mẹ, đây là Khương Mật tặng cho con!”

Mẹ Từ: Con nhóc ngốc, lại không đề cập tới phá hư thanh danh. Người ta cho con một nắm rau dại hai con cá nhỏ, con liền cho người ta hai cái móng heo kho!

Bà ấy cắn răng: “Được, hầm canh cá, trộn rau dại.”

Từ Nhạc Ninh: “Mẹ, rau dại này là con và Khương Mật cùng nhau đào. Đây là lần đầu tiên con đào rau dại, có chút thú vị, cũng rất mệt.”

Mẹ Từ mệt mỏi: “Con vui là được rồi.”

Từ Nhạc Ninh: “Mẹ, sao con lại cảm thấy mẹ không vui? Là trong đơn vị không vui sao? Lát nữa về đến nhà, con sẽ kể cho mẹ nghe một chuyện lớn kinh tâm động phách.”

Mẹ Từ có lệ: “Được được được, về nhà nói.” Cân nhắc ngày mai đưa Từ Nhạc Ninh đến nhà bà ngoại, đừng chơi với Khương Mật nữa.

Nghĩ đến tương lai của Từ Nhạc Ninh, bà cảm thấy tiền đồ u ám, chẳng lẽ nên đưa Nhạc Ninh về nông thôn làm thanh niên trí thức vài năm?

Luyến tiếc.

Từ Nhạc Ninh nghẹn một đường chịu đựng không nói, dọc theo đường đi đều vui rạo rực, mẹ Từ nhìn rất đau lòng, cảm thấy cơm tối cũng không cần ăn, tức no rồi.

Đợi đến sau khi về đến nhà, nhìn thấy trong tay mẹ Từ không cầm móng heo, bà nội Từ nói: “Buổi sáng Ninh Ninh còn nháo muốn ăn móng heo, thế nào lại không mua?”

Mẹ Từ: “Mua rồi, Ninh Ninh tặng cho bạn mới. Chính là Khương Mật.”

Bà nội Từ: “Mắng người ta vài năm, lại thành bạn tốt rồi? Còn đưa móng heo?”

Từ Nhạc Ninh: “Bà nội, cháu và Khương Mật không phải bạn bè. Cháu thường ăn móng heo kho, nhưng Khương Mật bọn họ khẳng định không thường ăn. Hôm nay chúng ta ăn cá và rau dại là được.”

Còn cực kì ngạo kiều nói đây là Khương Mật tặng cho cô ấy.

Mẹ Từ: “Rau dại là Ninh Ninh tự đào.”

Ông nội Từ: “Cháu tự đào rau dại? Cũng xem như tặng sao? Hôm nay bà phải ăn nhiều rau dại trộn chút.”

Từ Nhạc Ninh: “Là cháu muốn đi theo cô ấy giúp cô ấy đào, cũng không phải của cháu. Cô ấy có thể tặng cháu những thứ này đã rất tốt rồi, buổi chiều còn mời cháu uống nước ngọt, tiền cô ấy bỏ ra đấy.”

Mẹ Từ: “Ừ, buổi trưa con mời cô ấy ăn một bữa Giải Phúc Ký.”

Mọi người:...

Luôn cảm thấy đầu óc con gái nhà mình không đủ lắm, quen biết một ngày, đã móc tim móc phổi đối tốt với người ta.

Chủ yếu là thái độ của Khương Mật đối với con gái nhà mình rất bình thường, mỗi một câu lời hay!

Ba Từ hôm nay cũng đã nghe nói chuyện xưởng dệt, ông ấy sầu nếp nhăn cũng nhiều hơn hai vết, con gái nhỏ này khi còn bé yêu kiều mềm mại, sau khi lớn lên thật sự là khiến ông ấy hao tâm tổn trí.

Ông ấy thấm thía: “Ninh Ninh, bình thường con chơi với chị họ con nhiều hơn đi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp