Hoàn Vi mang đồ bỏ vào cặp, nhanh chóng khóa cửa rồi chạy ngay xuống cầu thang. Việc đưa lại chìa khóa lớp cho chú bảo vệ trước mắt cũng đã hoàn tất:
- Tùng...
Hoàn Vi ngạc nhiên, cô vừa bước chân ra khỏi cổng đã nhìn thấy ngay bóng dáng quen thuộc của cậu bạn trúc mã. Vẫn là gương mặt mang chút khó chịu đó.
Nhưng mà vì sao Trương Tùng lại đứng ở đây? Hôm qua rõ ràng Hoàn Vi cũng đã từ chối ý tốt của cậu rồi. Đột nhiên Hoàn Vi đứng khựng lại như nhận ra gì đó, đúng rồi, bạn của Trương Tùng học ở trường này không chỉ có mỗi Hoàn Vi. Chắc là cậu đi đón bạn. Hoàn Vi cười cười. Trương Tùng không nói gì cả liền quay đầu xe đạp lại, xoay ba lô của mình ra phía trước ngực:
- Về thôi.
Để ý kỹ mới thấy, trên trán của Trương Tùng vẫn còn vương lại một ít giọt mồ hôi. Nói như vậy, những gì hôm qua Trương Tùng đề nghị chẳng qua cũng chỉ là để thông báo cho Hoàn Vi biết. Dù cô có nói thế nào thì cậu vẫn sẽ đi đón cô thôi.
Chỉ vì hành động này lại khiến Hoàn Vi cảm động biết bao. Môi cô hơi mím lại, run run khó tả. Nếu như ban nãy không đi lấy đồ giúp thì liệu có được gặp Trương Tùng ở đây hay không? Hoàn Vi ngồi ở phía sau, cứ như deja vu vậy. Khung cảnh này y như hôm qua:
- Tui định... sẽ không tham gia câu lạc bộ nào hết. Cho nên là sau giờ học bà cứ đứng ở trước cổng trường đi, tui sẽ đưa bà về. Tui đạp xe cũng nhanh lắm.
Đây không phải là lần đầu tiên Hoàn Vi nhìn Trương Tùng bằng một con mắt khác. Nhưng lần này cậu đánh úp nhanh quá nên tạm thời Hoàn Vi cũng không biết nên trả lời thế nào, chỉ ừm một tiếng thì nghe có vẻ ngượng nghịu quá. Trương Tùng không nghe thấy lời hồi đáp của Hoàn Vi lại đành cất tiếng:
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT