Hoàn Vi ngồi ở trên lớp lại bắt đầu lơ tơ mơ không tập trung. Cô còn nghĩ đến việc hôm nay sẽ về nhà bằng cách nào. Dù gì hôm nay Gia Khiêm cũng bận bịu với việc sinh hoạt câu lạc bộ như hôm qua.
Cô giáo cũng đã sớm bước vào lớp, còn chưa đợi Hoàn Vi kịp phản ứng gì thì tên quậy phá ngồi kế bên là Hiểu Bách đã liên tục chỉ ngón tay về phía Hoàn Vi như kiểu muốn lôi kéo sự chú ý của cô giáo, trên gương mặt tên nhóc này còn không quên cười hớn ha hớn hở như được mùa. Lúc Hoàn Vi nhận thức được tình hình của bản thân, sau đó nhanh chóng chặn cái tay đang chỉ trỏ kia lại thì:
- Hoàn Vi lên trả bài.
Ôi trời ơi sao có thể xui xẻo như thế này kia chứ. Bình thường nếu là môn văn thì còn đỡ, đằng này lại là kiểm tra từ vựng kèm bài đọc môn tiếng anh mới chết. Hôm qua từ nhà Trương Tùng về mệt quá. Hoàn Vi liền ngủ ngay lập tức chứ có hề nhớ gì đến bài tập đâu. Còn tại cái người ngồi kế bên cạnh này, rõ ràng hôm qua mượn bút còn tử tế lắm mà.
Hoàn Vi cầm quyển tập đứng dậy ra khỏi chỗ, bước lên bục giảng. Cô giáo nói gì đó bằng tiếng anh, Hoàn Vi cơ bản nghe cũng không hiểu. Năm ngoái học tiếng anh, rõ ràng Hoàn Vi cũng biểu hiện khá tốt. Sao mà bây giờ tự nhiên lại dốt đặc thế này.
Mấy đứa ngồi bên dưới, sau khi nghe cô giáo hỏi thì cứ liên tục gật gật lắc lắc ra hiệu với Hoàn Vi, cô nàng chẳng biết gì cũng cứ yes rồi no loạn xạ cả lên. Cô giáo đóng quyển vở lại, e hèm nhìn sang Hoàn Vi:
- Em ra phía kia đứng học lại bài đi. Giờ ra chơi xuống trước cửa phòng hiệu phó trả bài lại. Không thì viết kiểm điểm về đưa ba mẹ ký tên.
Hoàn Vi lúc này cũng chỉ biết cười trừ, lụi cụi đi ra phía bên kia bảng. Hiểu Bách ở bên dưới còn không quên cười ha há kiểu chọc ghẹo. Dường như trời không phụ lòng người, cô giáo đã thấy được điều đó:
- Hiểu Bách lên trả bài.
Cái miệng đang mở to hết cỡ của cậu bạn im bặt lại, Hoàn Vi đứng trên bục nhếch môi cười thầm trong lòng. Đáng đời.
Cô giáo lại mở quyển vở ra, nhìn Hiểu Bách một lượt:
- Để tránh mất thời gian, em về nhà đã học bài chưa?
Hiểu Bách chớp chớp mắt, sau đó lại ngay lập tức cười hì hì:
- Dạ... chưa mít.
Cô giáo đóng tập lại, mở giỏ xách lấy ra một cây thước gỗ hơi ngắn và dày, cả thân đều được quấn loại băng keo y như trong tiệm photo, cầm vừa tay. Cô cầm tay Hiểu Bách đánh ba cây:
- Mít gì mà mít, là Ms. Ra kia đứng học bài đi. Một lát cũng xuống phòng hiệu phó.
Hiểu Bách dường như cũng cảm thấy xấu hổ, nhanh chóng cầm quyển vở rồi lại phía Hoàn Vi. Đứng ép sát vô vào bên trong vách tường:
- Bà cao vậy, đứng chiếm chỗ quá.
Hoàn Vi nghiêng đầu hết nói nổi, sao lại còn có người đáng ghét hơn cả Gia Khiêm và Trương Tùng như thế này kia chứ? Đã vậy học bài còn lẩm nhẩm phát ra tiếng khiến cho Hoàn Vi không thể nào tập trung nổi.
Nếu cô phải viết kiểm điểm thật thì đây chính là lần đầu tiên trong cuộc đời này.
Chưa đầy mười phút, cô giáo đang viết từ vựng mới ở trên bảng cũng đã dừng tay lại. Cô kéo Hiểu Bách đứng cách xa Hoàn Vi ra, gõ nhẹ lên đầu cu cậu:
- Học nhỏ thôi. Hoàn Vi em về chỗ ngồi đi.
Hiểu Bách trưng ra vẻ mặt ngơ ngác. Hai đứa cùng không học bài mà cô chỉ cho có mỗi Hoàn Vi về chỗ á? Hoàn Vi bước xuống bục giảng còn không quên quay lại nhìn Hiểu Bách, như này là do thái độ rồi.
Vậy là tiết học cứ trôi qua như thế. Có hai tiết thôi mà sao nó cứ dài đằng đẵng kiểu gì đấy. Trống vừa đánh, Hoàn Vi liền lập tức cầm theo quyển vở và sách giáo khoa xuống ngồi ở hàng ghế trước cửa phòng của thầy hiệu phó. Cô tranh thủ ôn lại những gì mà mình đã nhồi nhét được trong một tiếng rưỡi vừa qua.
Đúng lúc Gia Khiêm có việc cũng đi ngang qua, trông thấy con bé hàng xóm ngỗ ngáo đang chăm chỉ học bài bèn dừng lại:
- Lạ à nha.
Cái giọng này khiến Hoàn Vi phải ngước đầu lên ngay lập tức. Rõ ràng cái trường này cũng rất lớn nhưng vì sao vòng qua vòng lại vẫn có thể gặp được người quen thế này? Hoàn Vi cười trừ, lúc này cô mới chú ý đến chồng tập khoảng chừng bốn mươi mấy cuốn đang được Gia Khiêm cầm trên tay. Hoàn Vi đánh trống lãng:
- Anh cầm gì thế?
Gia Khiêm nhìn Hoàn Vi:
- Vở bài tập. Anh mang xuống giùm cho cô bộ môn. Phòng giáo viên ở ngay kế bên đây mà.
Hoàn Vi gật gù rồi nhanh chóng đuổi Gia Khiêm đi. Cô mà để người mày biết chuyện thì chẳng cần giấy kiểm điểm nữa, tối nay là ba mẹ cô được biết chuyện con gái yêu không học bài luôn rồi.
Gần hết giờ ra chơi, cuối cùng cô giáo cũng đến rồi ngồi xuống kế bên Hoàn Vi. Mặc dù có hơi lo lắng và run sợ nhưng cuối cùng Hoàn Vi cũng đã trả bài xong, ải này xem như qua rồi. Trong lòng Hoàn Vi nhẹ nhõm đến lạ.
Nhắc mới nhớ, cả buổi ra chơi Hiểu Bách chưa từng xuất hiện ở đây một lần nào. Nhìn cô giáo có vẻ cũng không hài lòng lắm.
Tiếng trống lại vang lên, Hoàn Vi đứng dậy chào cô rồi nhanh chóng quay trở về lớp học. Hiểu Bách này đã có mặt mà xếp hành ở trước cửa lớp, cô giáo đã nói vậy mà bài cũng không thèm học ư?