Hoàn Vi bĩu môi trách:
- Mặc dù bình thường ông hay chọc ghẹo tui, còn nói mấy câu đâu đâu.
Trong tình huống như thế này, Trương Tùng có hơi lúng túng. Bình thường cậu chẳng mong chờ gì từ cô nàng này cả, con gái gì đâu vừa láo nháo, tính cách cũng không tốt. Không ngờ lại tin tưởng Trương Tùng đến như vậy. Cậu quay người lại, hai bên tai lúc này đã hơi đỏ đỏ vì ngượng.
Ngày cuối cùng của mùa hè cứ như vậy mà trôi qua như thế.
Sáng sớm đầu tuần, Gia Ninh cùng Gia Khiêm đã đạp xe sang nhà cùng đón Hoàn Vi đi học cùng. Cô nàng vẫn còn ngái ngủ chầm chậm ngồi lên yên sau của Gia Ninh, bàn tay nhỏ cầm lấy vạt áo sơ mi của anh. Cả ba người cùng nhau đến trường. Hôm đăng ký nhập học, mẹ cũng đã từng dẫn cô đến đây nên Hoàn Vi so với nơi này cũng không còn lạ lẫm mấy nữa. Gia Ninh để Hoàn Vi xuống xe ở trước cổng chính của trường rồi cùng em trai đi gửi xe ở cổng sau. Trước khi đi anh còn không quên dặn dò Hoàn Vi về chỗ tập trung cho học sinh mới.
Cô gật đầu rồi tự mình tìm đến lớp học. Sân trường quả thật rất lớn và còn rất đông người. Lúc trước Hoàn Vi chỉ cùng mẹ đi bộ ngang qua hành lang để đến phòng đăng ký thôi, bây giờ thật sự đứng ở bên dưới thì cảm giác khác lạ quá. Đột nhiên Hoàn Vi lại cảm thấy hơi lúng túng và ngờ ngợ. Vì một vài lý do mà đến hiện tại cô vẫn chưa có đồng phục mới, ở giữa đám bạn cùng lứa với những chiếc áo mới xinh xắn thì Hoàn Vi lại cứ ngại ngùng.
Nếu như có Trương Tùng ở đây... thật tốt. Đây không phải là lần đầu tiên Hoàn Vi nghĩ như thế. Ít ra thì dù Trương Tùng có mặc đồ mới đi chăng nữa thì cũng sẽ có người đứng đây cùng Hoàn Vi trò chuyện:
- Chào các em, cô tên Yến và cũng là giáo viên chủ nhiệm của các em trong năm nay.
Nói rồi cô Yến xoay người cầm phấn viết gì đó lên bảng:
- Đây là số điện thoại của cô, các em ghi lại rồi mang về đưa cho ba mẹ nhé.
Bạn cùng bàn của Hoàn Vi lần này là một cậu con trai, mái tóc cắt ngắn để lộ rõ phần trán. Có mấy lần Hoàn Vi xoay người qua đều phát hiện cái cậu bạn này đang nhìn cô với ánh mắt gì đó vô cùng khó hiểu:
- Ông nhìn gì thế?
Câu hỏi của Hoàn Vi khiến cậu ta giật thót người. Hiểu Bách ngập ngừng quay người sang, tiếp đó là cười hè hè với cô bạn cùng bàn:
- Tui... muốn mượn bút á.
Hoàn Vi ừ một tiếng bèn lấy thêm một chiếc bút bi ra từ hộp bút đưa cho Hiểu Bách. Cậu bạn nhận được cũng không nói gì mà nhanh chóng ghi lấy ghi để những thông tin mà cô giáo vừa nói vào trong tờ giấy đôi vừa mới xé ra từ quyển tập mới.
Sau giờ sinh hoạt, Hoàn Vi được cô giáo tin tưởng bổ nhiệm làm tổ trường tổ một trong học kỳ sắp tới. Kể ra thì tuy đây không phải là lần đầu tiên Hoàn Vi được làm ban cán sự lớp nhưng thế nào khi Gia Khiêm biết chuyện đều sẽ có thứ để trêu chọc Hoàn Vi:
- Cái thằng ngồi kế bên bà, là bạn cùng lớp tiểu học với tui á.
Hoàn Vi bất giác xoay người đã nhanh chóng nhìn thấy một bạn nữ nhỏ con đang ngồi ở phía sau mình, bên tay còn đang ôm hai quyển truyện thiếu nữ đang đọc dở. Cô bạn đẩy kính gật gù:
- Tui tên Gia Hân ấy. Rất vui được làm quen nha.
Hoàn Vi thấy thế bèn gật đầu đáp lại. Vậy là đã làm quen được thêm bạn mới vào ngày đầu tiên rồi đó à. Chính Hoàn Vi cũng không ngờ được lại nhanh đến như vậy. Gia Hân và Hoàn Vi ngồi ở hành lang trước cửa sổ lớp học tiếp tục rôm rả về những quyển truyện tranh thiếu nữ.
Vì hôm nay chỉ là ngày nhập học đầu tiên nên cả trường đều được về sớm, Hoàn Vi cũng như vậy mà thở phào nhẹ nhõm. Cô xem lại giờ trên chiếc đồng hồ đeo tay, trời trưa thế này đúng là nắng quá chừng. Gia Hân xách cặp bước ra nhìn thấy Hoàn Vi ở trước cửa nhanh chóng nghiêng đầu:
- Ủa, chưa về hả?
Hoàn Vi nhanh nhảu cười toe gật đầu:
- Tui đợi bạn của tui á. Lát tụi tui về chung.
Vừa dứt câu Hoàn Vi ngay lập tức khựng lại. Bàn tay nhỏ siết chặt quai đeo cặp hơn. Lúc trước học tiểu học, khi được ra sớm hơn lớp của Trương Tùng mấy phút thì Hoàn Vi cũng đứng đợi cậu như thế này. Qua kỳ nghỉ hè chuyển cấp lại đột nhiên không được học chung nữa nên cô nhất thời theo thói quen mà quên mất.
Gia Hân vẫy tay chào tạm biệt Hoàn Vi rồi chạy xuống cầu thang kế bên. Cô nhìn vào trong lớp học sớm đã vắng bóng người, từng chiếc ghế ngồi đều được đặt lên bàn ngay ngắn. Không hiểu vì sao Hoàn Vi lại cảm thấy như thiếu đi gì đó.
Gia Ninh và Gia Khiêm hôm nay đều có hoạt động câu lạc bộ nên chẳng cách nào về nhà cùng Hoàn Vi được. Nghĩ một chút cô bé mới quyết định tự đi bộ về nhà. Dù sao thì nơi Hoàn Vi ở cũng chẳng cách trường bao xa.
Đi thêm mấy lần nữa sẽ quen thôi. Hoàn Vi không có Trương Tùng bên cạnh thì cũng chẳng sao cả.