Hoàn Vi đội chiếc mũ cối, tay cầm chiếc vợt bắt côn trùng vác ngang qua vai. Hôm nay đã là ngày nghỉ hè cuối cùng rồi. Cô đứng ở trong nhà, ngồi thụp xuống trước ban công phòng ngủ ngó nghiêng một chút:
- Hôm qua không phải đã nói rõ là hẹn tám giờ hay sao? Giờ này còn chưa đến, lề mà lề mề thế không biết.
Cô chẹp miệng, một chút nữa nắng lên thì đi đường sẽ mệt lắm. Trương Tùng hẹn Hoàn Vi đi bắt côn trùng mà còn tự mình đến trễ thế này, thật không có phép tắt gì cả. Cứ ngỡ chỉ cần đợi thêm vài phút nữa thì Hoàn Vi thật sự sẽ nằm ườn dài trên sàn mà ngủ mất đấy chứ. Không biết từ bao giờ Gia Khiêm đã đạp xe đứng đợi sẵn ở bên dưới, vừa hay trông thấy con bé không biết điều trưng bộ mặt dài thượt ra trước lan can:
- Này!
Gia Khiêm lớn tiếng gọi, Hoàn Vi không cục cựa gì mà chỉ đưa mắt hướng xuống. Chẳng phải Trương Tùng sẽ đến đón cô đi hay sao?
Vậy mà người ở bên dưới lại là Gia Khiêm, biết sớm thế Hoàn Vi đã chịu khó đi hai ba bước qua nhà bên cạnh, ngồi ăn bánh no nê rồi hẳn leo lên xe cho người ta đèo đi. Cô đứng dậy, bám hai tay lên thành tấm kính:
- Tùng đâu?
Gia Khiêm ngồi xuống yên xe nhún vai:
- Xuống đây mau lên.
Gì thế? Hình như mọi người dạo này đều có xu hướng không muốn trả lời câu hỏi của cô thì phải. Hoàn Vi để vào trong túi của Gia Khiêm hai chai nước ngọt, sau đó mới chạy ra phía sau ngoan ngoãn ngồi lên. Đợi cho đến khi Gia Khiêm bắt đầu đạp xe, Hoàn Vi mới ló đầu ra lặp lại câu hỏi:
- Tùng đâu?
Gia Khiêm thờ ơ:
- Anh đây đến đón mi không được à? Nhà nó có người thân dưới quê lên thăm. Một lát sẽ đến sau.
Hoàn Vi hừm một tiếng. Trùng hợp vậy à.
Đành thôi.
Công viên lần này gần nhà, Gia Khiêm vừa dừng xe đã có Gia Ninh ngồi đợi sẵn. Hoàn Vi nhìn đã biết ngay anh Ninh chắc cũng đã ở đây ngóng dài hết cả cổ ra như mình. Cái tính hay trễ hẹn với người nhà này của Gia Khiêm nên được rèn giũa ngay lại mới được.
Khoảng chừng hai mươi phút sau đó, Trương Tùng lúc này cũng đã đến, đầu đội chiếc mũ cối vành to, tay cầm vợt bắt côn trùng hệt như Hoàn Vi. Cô nhìn thấy cậu thì tâm trạng khác hẳn, miệng bắt đầu í ới mà vẫy vẫy hai tay lên cao. Người hẹn cũng đã đến đủ, bây giờ thì người nào làm việc của người nấy thôi.
Trương Tùng đi ở phía trước, Hoàn Vi theo chân cậu ở phía sau. Công viên này có nhiều cây to thật, trời nắng thế này mà tán cây cũng che hết được. Trên nền cỏ vẫn còn dấu hiệu loang lỗ của vệt nắng, hệt như đom đóm vào ban đêm vậy.
Hoàn Vi từng được nhìn thấy đom đóm một lần, đó cũng là do Trương Tùng bắt rồi mang đến cho cô xem.
Hình như Hoàn Vi có vẻ im lặng hơn mọi khi. Trương Tùng còn tưởng cô lại mê mẩn ở góc xó nào đó mà cậu không hay biết đấy chứ. Vậy mà vừa quay đầu, hóa ra Hoàn Vi vẫn luôn chăm chú đi theo ở phía sau.
Tiếng ve râm ran, âm thanh xào xạc của cỏ, hệt như khi mùa hè bắt đầu.
Như thường lệ, bước chân của Trương Tùng nhanh hơn, lúc này đã cách Hoàn Vi sáu bảy bước:
- Ngày mai là nhập học rồi.
Hoàn Vi ngước mặt lên nhanh nhảu dùng tay quệt đi vệt mồ hôi đang lăn dài ở má rồi ừm một cái. Thì chuyện nhập học ai cũng biết mà. Trương Tùng đang muốn nói đến cái gì thế?
- Bà học dở vậy, lên lớp chăm chỉ nghe giảng hơn biết chưa.
Nghe đến đây, Hoàn Vi thật sự muốn nổi đóa. Khi không đang bình thường thế này mà sao đột nhiên lại dở chứng chọc ghẹo người khác. Hoàn Vi nghiêng đầu, tay bên trái đã cuộn lại thành nắm đấm. Cô công nhận là mình học không tốt thật nhưng có hề nào dở như Trương Tùng đã nói đâu:
- Này này, không được phỉ báng người khác như vậy.
Dứt lời, Hoàn Vi mới đấm hụt Trương Tùng, còn để cậu có cơ hội đắc ý cười khanh khách.
Sau này dù Hoàn Vi có không thuộc bài thì cũng chẳng còn Trương Tùng giúp bao che cho nữa.
- Ngốc thật.
Hoàn Vi bực dọc đi lên phía trước, ngồi hì hục cả buổi mới đứng dậy đi lại gần Trương Tùng, cô đặt xuống trước mặt cậu một lọ giun đất to. Trương Tùng quay sang nhìn cô, không phải đã nói là muốn đi bắt bướm và bọ cánh cứng sao. Hoàn Vi chớp chớp mắt:
- Một lát quay về mà không bắt được gì thì quê lắm... lấy cái này cọc đỡ đi. Không thì... không thì... cho cá nhà ông ăn cũng được.
Trương Tùng bị làm cho câm nín đành gật gù. Hoàn Vi âm thầm ngồi quan sát ở kế bên, mới đó mà Trương Tùng đã đào lên được cái gì đó khiến cho cô phải trợn tròn mắt lùi lùi về sau mấy bước, con gì mà vừa tròn tròn mập mạp, lại còn trắng trắng trông vô cùng gớm ghiếc. Trương Tùng úp ngược chiếc ly nhựa của mình, nhẹ nhàng đẩy thứ vừa đào được vào bên trong.
Hoàn Vi mắt nhắm mắt mở, mặt và mũi đều nhăn nhó hết lại. Trương Tùng nắm lấy một bên tay cô bạn của mình, nhanh chóng dũi thẳng lòng bàn tay của Hoàn Vi ra, không kiêng nể gì mà đặt ngay chiếc ly nhựa lên tay cô nàng. Tay Hoàn Vi hơi run run, tuy rằng được ngăn cách hẳn một lớp nhựa vậy mà chỉ cần nhìn thấy đám lông tơ màu trắng ấy thì cả người cô đều nổi hết cả da gà và da vịt:
- Lần nào cũng sợ mà còn rủ đi bắt côn trùng làm gì?
Cả người Hoàn Vi cứng đờ, tay luôn giữ nguyên trạng thái cầm ly ban nãy:
- Không phải đã nói từ lâu rồi sao.
Cậu không hiểu ý của cô, bất giác hả lên một tiếng:
- Trước khi nhập học đều phải đi cùng nhau.
À, lời hứa này hình như đã có hiệu lực được năm năm rồi. Trương Tùng có chút bất ngờ, chẳng tin được Hoàn Vi lại nhớ lâu đến như thế.
Lúc trước đi mẫu giáo, mấy cô trông trẻ ở đấy rất tốt. Hoàn Vi nhìn thấy Gia Ninh và Gia Khiêm đi học lớp một rất đáng sợ, về nhà còn phải làm rất nhiều bài tập khó. Cô lúc ấy chỉ có một nguyện vọng nhỏ nhoi rằng mãi mãi được ở lại lớp mẫu giáo này. Bỗng dưng ngày nọ đùng một phát, mẹ Niên lại dẫn Hoàn Vi và Trương Tùng đến trường mới làm thủ tục nhập học. Hình như lúc đó Hoàn Vi đã khóc rất lớn, chảy nước mũi tèm nhem đến khó coi.
Trùng hợp thay Trương Tùng đúng lúc bắt được một con bọ cánh cứng ở ngoài hành lang lớp học. Vì để dỗ dành cô, cậu đã tự mình đặt ra lịch hẹn này. Trước khi nhập học đều sẽ cùng nhau đi bắt côn trùng, nó rất may mắn, vả lại sẽ giúp Hoàn Vi đạt được điểm cao nữa. Trương Tùng biết nói dối không tốt nhưng có vẻ nó có hiệu quả tinh thần tương đối với Hoàn Vi.
Sau đó về nhà, cậu cũng chẳng để ý gì đến chuyện này mấy. Thế mà cô bạn thanh mai này lại nhớ đến trong năm năm qua:
- Ngốc. Đến giờ vẫn còn tin điều đó à?
Tự nhiên Trương Tùng cũng cảm thấy vui vui.
Hoàn Vi nghiêng đầu, mắt mở to hơn ban nãy. Cái miệng của Trương Tùng hôm nay sao cứ mắng cô mãi thế. Cậu phủi phủi tay đứng dậy, mặc kệ cho Hoàn Vi vẫn đang vật vã với ấu trùng ở trên tay:
- Tin chứ!
Giọng nói Hoàn Vi kiên định và chắc nịch:
- Vì là ông nói nên tui tin.