“Con không đi” Ăn uống no đủ, Thẩm Miên buông chén đũa xuống, “Ba, ngày mai sau giờ học, con muối trực tiếp đi tắm rửa một cái.”
Ngày mai chỉ học buổi sáng, giáo viên chủ yếu chữa bài thi, sau đó liền chờ thêm mấy ngày để lấy kết quả.
Thẩm Kiến Hoa thở phào nhẹ nhõm, hắn thật đúng là sợ Thẩm Miên nói đi.
“Lan Phương, ngươi đợi lát nữa ăn cơm ăn nước xong đưa tiền cho Miên đi”
“Thúc giục một lần lại thúc giục như đòi mạng, ta hiện tại liền cho ngươi.” Chu Lan Phương lần này đặc biệt sảng khoái, từ trong túi móc ra năm phần tiền chụp ở trên bàn.
Tiền đưa đi ra ngoài, trong lòng cô không phải quá thoải mái, lại nói thầm vài câu, “Làm gì cũng không ra hồn, nhưng tiêu tiền lại là người thứ nhất, Tư Vũ học tập tốt như vậy, cũng không đang yên đang lành liền đòi tiền như ngươi”
“Tư Vũ họ Chu.”
Thẩm Miên thình lình đáp lại một câu.
“Ngươi có ý gì?”
Chu Lan Phương vừa nghe vậy, trực tiếp bốc hoả.
“Ý tứ trên mặt chữ.” Thẩm Miên thần sắc lãnh đạm.
“Chị...... chị coi em là người ngoài sao?” Chu Tư Vũ như là bị thương đến, vành mắt tức khắc đỏ.
“Con oắt chết dầm kia, ngươi mới bao lớn, học được cãi đúng không?” Chu Lan Phương vừa thấy Chu Tư Vũ khóc, đau lòng đến không được, giơ tay đập một cái trên đầu Thẩm Miên, “Tư Vũ họ Chu thì sao? Ta cũng họ Chu đây”
“Ngươi đánh đứa trẻ làm gì?”
Thẩm Kiến Hoa nổi giận, giọng tức khắc cất cao.
Thẩm Miên vừa rồi nói có hơi chút quá mức, nhưng đứa trẻ lớn như vậy, dù thế nào cũng không thể động thủi
“Ta còn không phải là bị nó chọc tức sao?” Chu Lan Phương thấy Thẩm Kiến Hoa tức giận, liền rụt rè, “Lại nói ta cũng không đánh nặng, không phải chỉ chụp một chút thôi sao? Có đau đâu?”
“Đầu con đã bị mẹ đánh cho ngốc” Thẩm Miên sửa lại bộ dáng lãnh đạm vừa rồi, vành mắt cũng đỏ lên, nước mắt rơi xuống, nhìn so với Chu Tư Vũ còn ủy khuất hơn.
Giả vờ, ai mà không biết chứ?
“Con bé chết dầm kia, ngươi nói bừa cái gì vậy? Ta đánh ngươi dùng bao nhiêu lực, ta còn không biết sao?” Đứa con hoang hiện tại chẳng những biết cáo trạng, còn biết giả vờ, cô vừa rồi thật sự không có dùng lực.
Thẩm Miên cắn môi, không nói, như vậy thoat nhìn lại càng ủy khuất, đáng thương hơn.
Thẩm Kiến Hoa xem mà đau lòng, nhưng đây cũng không phải sự tình bao lớn, vì việc này mà cãi nhau cũng không đáng giá.
Hắn thở dài một hơi, “Miên, Tư Vũ, các con vào nhà nghỉ ngơi trước đi”
Tiên đã tới tay, không khí cũng đã cương lên, Thẩm Miên tự nhiên cũng không nghĩ lại ở trong phòng khách nhìn sắc mặt Chu Lan Phương, cô đi đặc biệt dứt khoát.
Chu Tư Vũ lại không đi, cô đỏ mắt bắt đầu thu dọn chén đũa, “Cô, cháu giúp cô thu dọn bàn.”
Giờ phút này, ý tưởng của Chu Tư Vũ cùng Chu Lan Phương không sai biệt lắm, đều hận không thể bóp chết Thẩm Miên, cô thật vất vả làm không khí vui sướng lên, đều bị một câu của Thẩm Miên phá hủy.
“Vẫn là Tư Vũ của ta hiểu chuyện, biết thương ta” Chu Lan Phương oán hận trừng mắt liếc nhìn bóng dáng Thẩm Miên một cái.
Thẩm Kiến Hoa chỉ cảm thấy đau đầu, trước kia Thẩm Miên không thích cáo trạng, không thích nói chuyện, không khí trong nhà rất hài hòa, hiện tại Thẩm Miên vẫn không thích nói chuyện, nhưng trong nhà cũng không biết vì sao, không khí chính là không hài hoà nổi.
Nhưng nghĩ đến phần thưởng tiến bộ của Chu Tư Vũ, chút không vui trong lòng lại đều tan.
Chu Tư Vũ bưng chén đũa, đi theo Chu Lan Phương tới phòng bếp, thấy Thẩm Kiến Hoa không cùng lại đây, cô nổi lên tính tình, cầm chén đũa ném vào trong bồn.
“Cô, cháu không muốn trở về, sao cô một hai phải để cháu trở vê? Cháu muốn ở lại đây bồi cô và dượng”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play