“Cháu ngoan nhẹ tay chút.” Chu Lan Phương đau lòng chạy nhanh cầm lấy chén đũa kiểm tra, thấy chén không rạn, mới thở phào nhẹ nhõm, chọc trán Chu Tư Vũ một chút, oán trách nói: “Cháu có ngốc hay không hả? Nếu không có chuyện gì, cô có thể để cháu đi sao?”
“Trở về có thể có chuyện øì tốt chứ?” Chu Tư Vũ không vui chu miệng.
“Ngày kia cô mang cháu cùng đi vào trong thành phố, mua quần áo mới cho cháu” Chu Lan Phương thấp giọng cười hỏi, “Lúc này còn muốn đi trở về không?”
Ban đầu Chu Lan Phương chỉ tính toán đưa Chu Tư Vũ đi dạo một chút trong thành phố, mua đồ ăn vặt, không nghĩ mua quần áo cho cô, nhưng sau khi nghe nói Chu Tư Vũ nhận được phần thưởng tiến bộ, tức khắc liền quyết định mua một kiện quần áo mới cho cô.
Đứa trẻ càng thông minh, càng có bản lĩnh, cô phải càng bỏ được, như vậy về sau Tư Vũ mới có thể nhớ kỹ chỗ tốt của cô.
“Mua quần áo mới?” đôi mắt Chu Tư Vũ sáng lên, nhưng nghĩ đến điều gì, ánh mắt lại ảm đạm xuống dưới, “Vậy chị thì sao? Nếu cũng mua cho chị, sẽ phải tiêu hết bao nhiêu tiền chứ? Nếu không mua cho chị, dượng khẳng định sẽ không cao hứng” Nếu đổi lại là trước kia, Chu Lan Phương không mua cho Thẩm Miên, Thẩm Kiến Hoa sẽ không nói øì.
Nhưng hiện tại Thẩm Miên biết cáo trạng, nói cái gì Thẩm Kiến Hoa cũng nghe, nếu không mua cho cô, rất nhanh là có thể làm ầm ï lên.
Trong nhà, người kiếm tiền dù sao cũng là Thẩm Kiến Hoa, không thể đắc tội hắn.
“Mua cho nó làm gì? Nó không phải đã có áo Quân Đại Y sao?” Nhắc tới Thẩm Miên, Chu Lan Phương liền biến sắc mặt, “Đến lúc đó liền nói là mẹ cháu mua cho cháu, dượng cháu cũng không nói được gì”
“Cô, cháu yêu cô nhất, cháu biết cô là người thương cháu nhất mà”
Chu Tư Vũ ôm bả vai Chu Lan Phương, kích động nhảy lên.
“Đương nhiên rồi” Tình thương của mẹ trong lòng Chu Lan Phương tràn lan, “Tuy cháu không phải do cô đẻ ra, nhưng cô coi cháu như con gái ruột, cô dám cam đoan, mẹ cháu cũng không thương cháu như cô.”
Tuy nói tiền đề khiến cô thương yêu Chu Tư Vũ là trông cậy vào Chu Tư Vũ sống ngày lành, nhưng cô đối tốt với Chu Tư Vũ, lại là thật thật tại tại.
Sau khi mẹ Chu chết, Chu Lan Phương càng thiệt tình đối đãi với Chu Tư Vũ, ngay cả Thẩm Kiến Hoa cũng phải xếp hàng ở phía sau.
Nội tâm Chu Tư Vũ nhiều ít có hơi chút cảm động, cô vén tay áo giả vờ muốn hỗ trợ, lại bị Chu Lan Phương ngăn lại.
“Nước lạnh, không cần cháu.
Tay cháu nhỏ, da thịt non mịn, là dùng để cầm bút, không phải dùng để làm những việc này.”
Từ khi đón Chu Tư Vũ trở về, Chu Lan Phương liền cung phụng cô như Bồ Tát sống, căn bản không ng để cô làm một chút việc gì, tương phản, Thẩm Miên giống như là một nô bộc, việc lớn việc nhỏ đều là cô làm.
“Cô, chờ sau này cháu kiếm được tiền, sẽ đón cô vào trong thành phố, mời bảo mẫu chiếu cố cô” Chu Tư Vũ họa bánh nướng lớn cho Chu Lan Phương, “Đến lúc đó cô muốn ăn gì, thì cứ nói bảo mẫu làm cho cô, uống nước cũng không cần rời giường”
“Vậy không phải giống Hoàng quý phi trong cung sao?” Chu Lan Phương bị dỗ cho cười tủm tỉm, “Loại người mệnh nghèo như cô, không hưởng được cái phúc kia”
“Ở trong mắt cháu, cô so với Hoàng quý phi còn quý giá hơn.”
Chu Tư Vũ lại ôm Chu Lan Phương nịnh nọt, không bao lâu sau, Thẩm Kiến Hoa đã đi tới, Chu Tư Vũ vội vàng làm bộ làm tịch lấy giẻ lau thớt.
“Thu dọn xong chưa?” Thẩm Kiến Hoa đứng ở cửa phòng bếp, nhìn hai người còn đang thu thập, không khỏi thúc giục, “Dọn nhanh lên, hiện tại còn sớm, chúng ta đi xem TV.”
“Xem TV cái gì?” Chu Lan Phương hu một tiếng, “Người ta hiện tại muốn thu phí, một tháng hai mao tiền”
Có một đài TV thì có gì đặc biệt hơn người chứ? Chờ về sau Tư Vũ thi vào đại học, có mời cô đi xem, cô cũng không đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play