Cho đến khi nam tử để nàng ngồi trên một nhánh cây thấp bé, Tiểu Nguyên Chân mới hoàn hồn, nàng không chịu buông ra, ôm chặt cổ nam tử, còn gắt gao vùi đầu vào trước ngực nam tử, giống như chú cún con đang run rẩy sợ hãi.
Nam tử bất đắc dĩ, đành phải ôm nàng, tự mình ngồi ở trên nhánh cây kia, lại để cho nàng ngồi ở trên đầu gối mình.
Hắn vẫn không nói gì, rất yên tĩnh, nhưng thân thể rất ấm áp, khiến Tiểu Nguyên Chân cảm thấy rất an toàn.
Khi nàng từ từ thả lỏng, bắt đầu thử nói chuyện với nam tử, nàng liền phát hiện ra rằng nam tử không thể nói được, hắn há miệng ra, không phát ra được chút âm thanh nào, chỉ xoa xoa đầu nàng, mỉm cười với nàng.
Đêm đó, có dã thú trong núi đi ngang qua gần đó, ngửi thấy mùi người, lảng vảng không chịu đi.
Tiểu Nguyên Chân nhìn đôi mắt xanh lục phát sáng trong bóng tối, thân thể to lớn hơn dã thú bình thường, lo lắng ôm chặt lấy nam tử áo trắng.
Nàng sợ những con dã thú kia sẽ đột nhiên lao tới, nhưng nam tử áo trắng vung tay áo lên, trong núi bỗng nhiên nổi gió, sau đó những con dã thú kia nhanh chóng bị dọa chạy mất.
Đêm hôm ấy, nam tử luôn ôm nàng trong lòng, khi nàng cảm thấy sợ hãi bất an, hắn nhẹ nhàng vuốt trán nàng.
Sau đó, nàng ngủ thiếp đi.
Đợi đến khi tỉnh lại, các cung nhân hầu hạ nàng đã dẫn theo binh lính tìm đến, mọi người đều mừng rỡ vì nàng không gặp chuyện gì, nhưng Lý Nguyên Chân chỉ tìm kiếm khắp nơi nam tử kia, hắn đã biến mất, chỉ còn lại cây trà trắng mà nàng dựa vào khi tỉnh dậy, vẫn nở đầy hoa trắng, những cánh hoa nhỏ rơi đầy trên người nàng.
"Ta muốn đem cây này chuyển về trong cung trồng!" Tiểu công chúa sáu tuổi chỉ vào một đóa hoa trà trắng nhỏ trên đầu nói.
Mặc dù nàng chỉ là một đứa trẻ, nhưng nàng đã hiểu biết không ít việc.
Nàng nghĩ rằng, mang gốc cây trà này về, biết đâu có thể lại gặp được ân nhân.
Đợi khi nàng lớn thêm chút nữa, nàng bắt đầu suy đoán, có lẽ nam tử kia không phải là người, mà là tiên hoặc yêu quái, hoặc là sơn quỷ các loại.
Nhưng dù hắn rốt cuộc là gì đi chăng nữa, nàng vẫn luôn muốn gặp lại hắn một lần.
Những năm qua, Lý Nguyên Chân vẫn luôn chăm sóc tốt cho cây Bạch Sơn trà này, mỗi năm nàng đều được thấy cảnh tượng hoa trắng đầy cây, mỗi đêm khi cây trà nở hoa, nàng đều đi đi lại lại dưới gốc cây.
Thỉnh thoảng, nàng thoáng nhìn, cảm thấy dường như trông thấy một bóng người mới phát hiện đó chỉ là ảo giác của mình, dưới tàng cây ngoài bản thân nàng ra, cũng chẳng có ai khác.
Năm nay đã là năm thứ mười, Bạch trà lại sắp nở hoa, nó vừa mới nhú ra những nụ hoa nhỏ xíu, Lý Nguyên Chân hôm qua còn đang nghĩ, hoa năm nay, hình như sẽ nở nhiều hơn, nào ngờ chỉ một đêm, cây Bạch trà đã tàn lụi khô héo.
Đưa Vũ Trinh đến trước cung điện của công chúa, Lý Nguyên Chân ngơ ngác nhìn những chiếc lá khô đen của cây trà, ánh mắt lại không kìm được chua xót, nhẹ nhàng vuốt ve thân cây.
Dưới mái hiên trước điện đứng một hàng cung nhân run rẩy lo sợ, nhìn về phía này không dám nhúc nhích, ngay cả hơi thở cũng thả ra rất nhẹ nhàng.
Sáng nay bộ dạng tiểu công chúa nổi giận trông cực kỳ đáng sợ, hiện giờ vẫn còn khiến các nàng ấn tượng sâu sắc, bọn họ không dám chọc vị tiểu tổ tông này nổi giận nữa.
Còn Vũ Trinh, nàng khoanh tay trước ngực, trong lòng thầm than, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một cành trà bên cạnh cháu gái.
Trên nhánh cây ấy có một nam nhân thân hình mờ ảo mặc áo trắng đang ngồi tựa vào, trông có vẻ đáng thương.
Lý Nguyên Chân vẻ mặt đau khổ nhìn cành trà khô héo, nam tử bên cạnh chuyên chú nhìn Lý Nguyên Chân.
Vũ Trinh đột nhiên thở ra một hơi, một làn sương mỏng manh lướt vào thân hình mờ ảo của nam tử áo trắng, lúc này nam tử kia mới chú ý tới nàng, trên mặt lộ ra chút thần sắc kinh ngạc, gian nan gật đầu với nàng.
Vũ Trinh đánh giá nam tử một lúc lâu, nàng cũng từng tới cung điện công chúa vài lần, trước đây chỉ cảm thấy cây trà này có chút linh khí, lại không nhận ra sự tồn tại của nam tử này, đây là lần đầu tiên nhìn thấy vị này, có lẽ là bị thương nặng, cho nên không thể quay về cây bạch trà ký sinh, mới bị nàng trông thấy.
Nam tử này nói đúng hơn là một ký linh.
Cái gọi là ký linh, lại có chỗ bất đồng với yêu quỷ, đúng như tên gọi, chúng chính là một loại linh thể ký thác vào một vật mà sinh ra, loại có thể sinh ra ký linh này, thường đều là khí cụ cực kỳ linh tính, ví như bút lông giấy vẽ các loại, Vũ Trinh cũng từng thấy lược, gương, thậm chí là bát, mà thực vật sinh ra ký linh, đây còn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Có thể sinh ra linh tính, có thể hóa thành hình người, cũng là có cơ duyên lớn, đáng tiếc nhìn bộ dáng này, hao tổn quá mức, tỉnh khí thất thoát, là không có cách nào tồn tại lâu dài, cây bạch trà ký sinh chết khô, cũng chính là vì nguyên nhân này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT