Vũ Trinh hành lễ, liếc mắt nhìn cháu gái, hỏi: "Điện hạ, cháu gái của ta sao lại thế này, khóc lóc thảm thiết vậy?"
Nghe tiếng nàng, thiếu nữ đang vùi đầu khóc ngẩng phắt dậy, lộ ra đôi mắt sưng húp như hạt dẻ, khóc lóc ôm chầm lấy nàng, miệng kêu lên đầy ủy khuất: "Tiểu di nương!"
Vũ Trinh mặc cho nàng ôm lấy cánh tay mình, xoa xoa gò má đỏ ửng của nàng,"Ôi chao, khóc thảm thương thế kia, có chuyện gì vậy, hãy nói với ta đi, ta sẽ giúp con giải quyết."
Hoàng hậu nương nương bĩu môi: "Đừng nói quá lên, đến lúc đó làm không được, ngươi cẩn thận nàng dùng nước mắt dìm chết ngươi."
Lý Nguyên Chân đỏ hoe mắt: "Tiểu di nương, cây hoa bạch trà của ta sắp chết rồi... Ta... ta đã bảo tất cả cung nhân hầu hạ hoa mộc trong cung đi xem, không ai có biện pháp, làm sao bây giờ..."
Vũ Trinh kinh ngạc nói: "Chính là cây bạch trà hoa ngươi sáu tuổi ở Mang Sơn nhất định phải đào về trồng kia sao?"
Lý Nguyên Chân gật đầu, giọng nghẹn ngào: "Ừ, phải, hôm qua rõ ràng còn rất tốt, kết quả một đêm trôi qua, không biết làm sao, thế mà chết héo hơn phân nửa."
Về gốc Bạch Trà Thụ này, hầu như người người trong cung đều biết, đó là vật tiểu công chúa yêu quý nhất, không cho phép người khác bẻ một cành hái một lá, quý báu vô cùng.
Mười năm trước, Đế Hậu đến hành cung Mang Sơn nghỉ mát, lúc ấy tiểu công chúa sáu tuổi ham chơi chạy loạn, có một ngày lại chạy vào trong núi phía sau hành cung.
Trong núi dã thú vô số, một đứa bé bị lạc cả đêm trong núi, ai cũng cho rằng nàng hẳn phải chết không thể nghỉ ngờ, ai ngờ ngày hôm sau lại tìm được nàng an nhiên vô sự dưới một gốc bạch trà ở trong núi.
Đêm hôm đó xảy ra chuyện gì, tiểu công chúa không chịu nói, chỉ sống chết đòi người đem cây bạch trà hoang dại trong núi mang về, dời vào trong cung của nàng.
Hoàng đế yêu thương nàng, bị tiểu nữ nhỉ ôm cánh tay lắc lắc liền nhẹ nhàng đồng ý, sai người đào cây trà lên mang về.
Trước điện công chúa vốn lát đá xanh, bởi vì vị tiểu công chúa này muốn trồng cây bạch trà ở nơi gần mình nhất, cứ thế sai người đục bỏ những phiến đá xanh lớn, vận chuyển rất nhiều đất trong núi đến, đem bạch trà thụ trồng xuống thật tốt.
trong cung sâu này, lại cũng chẳng từng héo úa, bởi vì được tiểu công chúa yêu thương chăm sóc, mọc lên tươi tốt sum suê, năm năm sau hoa trà đã có thể nở đầy cả cây.
"Ta muốn để a nương phát chiếu thư, tìm người trong dân gian có thể chữa lành cây trà này, nhưng a nương không đồng ý.
Tiểu di, cầu xin người hãy giúp Nguyên Chân khuyên a nương, Nguyên Chân thật sự không nỡ đứng nhìn cây bạch trà chết đi." Đôi mắt sưng đỏ của Lý Nguyên Chân rơi xuống từng giọt lệ to, ánh mắt hiển nhiên là sự tuyệt vọng thống khổ chân thật, van nài nhìn Vũ Trinh.
Vũ Trinh nhíu mày không dễ nhận ra, ngay sau đó lại giãn ra, an ủi: "Nào, lau khô nước mắt đi, Nguyên Chân trước hết dẫn tiểu di đi xem cây bạch trà, biết đâu tiểu di có thể nghĩ ra biện pháp cho ngươi."
Lúc sáu tuổi, tiểu công chúa Lý Nguyên Chân lạc đường ở phía sau núi hành cung Mang Sơn.
Trong núi sâu vào ban đêm, có rất nhiều âm thanh đáng sợ, trong bụi cỏ xào xạc, cứ như có thứ gì đó sắp nhảy ra ngoài, mơ hồ còn nghe thấy tiếng dã thú gào thét.
Tiếng gió rừng thổi xuyên qua khe lá, nức nở nghẹn ngào, giống như tiếng khóc của con người.
Trong núi cũng rất tối, hình dạng của cành cây bụi cỏ trông giống như quái vật đang giương nanh múa vuốt, rất nhiều bóng đen đung đưa trong gió, cực kỳ đáng sợ.
Lý Nguyên Chân che miệng, lảo đảo bước đi trong núi rừng, ánh mắt hoảng sợ nhìn bóng tối xung quanh, ngay cả khóc cũng không dám khóc thành tiếng.
Nàng sợ hãi tột cùng, nhỏ giọng gọi a nương a phụ, nhưng chung quanh chỉ có các loại bóng đen làm nàng cảm thấy kinh hãi, không có bất kỳ bóng người nào quen thuộc.
Đường núi gập ghềnh, Tiểu Nguyên Chân bị rễ cây nhô lên trên mặt đất làm vấp ngã, ngã sấp mặt xuống đất, đầu gối truyền đến cơn đau nhức nhối, khiến nàng không nhịn được khóc nức nở.
Vừa lúc đó, nàng nhìn thấy người kia.
Đó là một nam tử tuấn tú, mặc một thân bạch y, trong đêm tối tựa như tỏa sáng.
Hắn đứng sau một gốc cây, do dự nhìn về phía nàng, không dám tới gần.
Tiểu Nguyên Chân đã một mình đi trong núi lâu như vậy, đã sợ hãi vô cùng, thật vất vả mới nhìn thấy một người, nàng chẳng còn quan tâm điều gì nữa, vừa bò dậy liền lao tới, ôm chầm lấy nam tử bạch y kia, òa khóc nức nở.
"Ta muốn về nhà, ta muốn gặp phụ mẫu!"
Nam tử nghe âm thanh bộ dáng có chút luống cuống sau thấy nàng khóc lóc không còn khí lực ngồi xuống, cuối cùng vẫn đưa tay ôm nàng lên.
Nam tử ôm nàng đi về phía núi.
Chỉ chốc lát sau, Tiểu Nguyên Chân đã nhìn thấy một cội cây trong rừng.
Cội cây kia thật sự quá dễ thấy, bởi vì nó nở đầy hoa trắng, giống như y phục trên người nam tử này.
Có một chùm nguyệt quang chiếu xuống, vừa vặn chiếu lên trên cây bạch hoa, Tiểu Nguyên Chân ngơ ngác nhìn, nhất thời quên cả khóc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT