Hình thái Ký Linh tương tự như yêu, nhưng chúng yếu ớt hơn nhiều.
Trước khi Ký Linh tu luyện ra thân thể, nó không thể thường xuyên rời khỏi vật thể mà nó ký thác.
Hóa hình xuất hiện quá lâu, xuất hiện càng lâu thì hao tổn càng nặng.
Ký linh này sắp cạn dầu tắt đèn rồi.
Bản thân hắn cũng biết, nên vào lúc này mới ngồi ở đó, chăm chú nhìn Lý Nguyên Chân.
Hắn đưa tay chạm vào trán Lý Nguyên Chân, nhưng Lý Nguyên Chân không cảm nhận được hắn, cũng không nhìn thấy hắn, nàng hoàn toàn không hay biết gì, chỉ lướt qua bàn tay của nam tử, nôn nóng mà hy vọng quay đầu nhìn Vũ Trinh,"Tiểu di, người có biện pháp nào không? Người quen biết rộng, có lẽ có thể giúp ta tìm được kỳ nhân tỉnh thông khám chữa cây cối?"
Vũ Trinh đoán được, điều cháu gái nhỏ thật sự quan tâm e rằng không phải cây Bạch Trà này, mà là nam tử Ký Linh kia.
Thấy Vũ Trinh không nói lời nào, thần sắc Lý Nguyên Chân thật sự dần dần ảm đạm xuống.
Bỗng nhiên, Vũ Trinh tiến lên búng đầu của nàng một cái, thỏa hiệp mà thở dài bất đắc dĩ: "Được rồi, ai bảo Tiểu Nguyên Chân là cháu gái bảo bối của ta chứ, ngày mai ta sẽ tìm biện pháp để cứu cây này cho ngươi."
Lý Nguyên Chân sửng sốt, kinh hỉ vạn phần, nhảy dựng lên ôm cánh tay nàng truy hỏi: "Thật sao! Tiểu di ngươi thật sự có biện pháp cứu sao!"
Vũ Trinh cười xoa đầu nàng: "Tất nhiên rồi.
Hôm nay ngươi cứ yên tâm ngủ một giấc cho tốt, nhìn đôi mắt này của ngươi kìa, bảo người đắp thuốc cho ngươi, đừng khóc hỏng mất.
Chờ ngày mai, ta nhất định sẽ để ngươi được như ý nguyện."
Vũ Trinh từ trước tới nay luôn nói được làm được, khi nàng nói chuyện giọng điệu vừa kiên định vừa tự tin, cho dù là ai cũng sẽ bất giác tin tưởng nàng, Lý Nguyên Chân lập tức cảm thấy an tâm.
"Được, vậy ngày mai ta sẽ chờ tiểu di!"
Vũ Trinh ra khỏi cung, đi thằng đến chợ Đông, tìm kiếm một lúc thì đã thấy người mình muốn gặp dưới một gốc cây.
Người này mặc một bộ quần áo vải thô, già nua như một đoạn rễ cây khô mục, trên chiếc bàn nhỏ trước mặt có treo một lá cờ, trên mảnh vải rách viết bốn chữ - Bán Tiên Thần Toán.
"Thần Côn." hỏi ngươi phải làm sao."
Vị Thần Côn này - một trong hai vị phó thủ của Miêu Công ở Yêu Thị, ban đêm đi ăn xin ở Yêu Thị, ban ngày ở Đông Thị xem bói toán, hôm nay biến thành bộ dạng lão đầu, mới khai trương làm một đơn sinh ý, kiếm được mười văn.
Hắn liếc nhìn khối vàng nặng trịch trên bàn, nói: "Ta chỉ xem bói, không giải quyết phiền toái khác."
Vũ Trinh cười như không cười: "Ngươi cho rằng trước mặt đông người, ta không dám đánh ngươi sao?"
Thần Côn:... Sớm biết hôm nay đã chẳng biến thành lão đầu, mà biến thành một thiếu niên mỹ mạo, như vậy may ra khi Miêu Công ra tay đánh người sẽ hạ thủ lưu tình phần nào.
"Khụ," Thần Côn ho khan một tiếng, lặng lẽ cất vàng vào trong tay áo, vẻ mặt hiển hòa nói: "Miêu Công xin hãy hỏi đi."
Vũ Trinh nói: "Một Ký Linh sắp tiêu tán, ngươi có cách nào cứu được không?"
Thần Côn đáp: "Ký Linh ư? Việc này khó cứu lắm."
Vũ Trinh nói: "Nếu không khó, ta cũng chẳng cần tìm đến Vô Tự Thư của ngươi làm gì.
Ngươi chính là thiên thư trong truyền thuyết, trên đời này lẽ nào còn có việc gì ngươi không biết sao?" Bởi phải nhờ người khác làm việc, Vũ Trinh hiếm khi nói một câu tốt đẹp, nhưng tuy miệng có khen, ánh mắt lại đen kịt, toát lên sức ép mạnh mẽ.
Thần Côn cảm thấy nếu mình không giải quyết được vấn đề của Miêu Công, e rằng sẽ gặp phiền phức.
Thần Côn: "... Chờ chút, ta tra xét một chút, hình như có cách cứu được." Hắn bị khen đến toát mồ hôi lạnh, lấy ra quyển Vô Tự Thiên Thư kia của mình.
Mai Tứ đã ngồi trong phòng một ngày, hắn không còn động bút vẽ tranh nữa, chỉ thần sắc ngây dại nhìn chằm chằm bức họa trải trên bàn.
Sau khi trải qua sự kinh ngạc và không thể tin nổi lúc đầu, hiện giờ hắn tràn ngập sự kiên định trong lòng.
Sai bọn nô bộc thắp lên rất nhiều đèn, hắn nghiêm túc ngồi trước bức họa, đặt một thanh kiếm ở trước mình, bất động nhìn bức họa.
Sáng sớm hôm nay thức dậy, hắn phát hiện bức họa mình vẽ hôm qua đã biến đổi.
Mai Tứ nhớ rõ ràng, ngày hôm trước lũ ác quỷ hắn vẽ oai vệ sinh động, đằng vân giá vũ, thế nhưng sáng nay hắn xem lại, lũ ác quỷ trong tranh lại một đám cúi đầu thất vọng, có vẻ như vừa đánh nhau thua một cánh tay!
Đây là bức tranh! Là bức tranh do chính tay hắn vẽ ra! Làm sao ngày hôm qua vẽ một con quỷ mà hôm nay lại gãy mất một cánh tay! Thay đổi lớn đến vậy, rõ ràng là đã đổi sang một bức tranh khác, nhưng nét bút và hình dáng đều là những gì hắn đã quen thuộc, quả thật đây chính là bức tranh của hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT