Một hàng chữ nhẹ nhàng, nhưng cũng đủ để tất cả mọi người kinh ngạc đến rớt mắt.

Chính Ngôn không biết khi nào hai người Diệp Tuyền rời đi, An An và Du Tố Tố đang canh quán cũng chẳng biết bà chủ trở về lúc nào.

Du Tố Tố đang trong sảnh xem phim truyền hình cùng An An, chỉ cảm thấy cửa sau vang lên một tiếng, trong quán đã nhiều thêm hai người.

Tim Lục Thiếu Chương hoàn toàn đảo lộn, hoàn toàn không biết mình trở về với Diệp Tuyên thế nào. Trở về nơi quen thuộc, Lục Thiếu Chương chợt tỉnh táo lại, đối diện với hai đôi mắt một to một nhỏ ở đại sảnh, cả người bỗng nhiên ứng đờ đi đứng cũng cùng tay cùng chân.

Du Tố Tố ẩn ý quan sát anh, bình thường không dám nhìn, nhưng mắt thấy bọn họ đan tay nhau trở về, tâm hồn buôn chuyện lại hừng hực bùng cháy.

Cửa lớn quán ăn đêm đột ngột bị gõ,"Có ai không? Có đơn hàng tươi sống chuyển phát nhanh, đến ký nhận một chút!"

"Đến đây." Diệp Tuyền mở cửa, nhận lấy thùng nước chuyển phát nhanh, vớt ra một con cá nóc bên trong, nháy mắt phình ra thành chiếc bánh trôi có gai.

Cá nóc có họ hàng với bong bóng cá mặt trăng, khi bóp sẽ vang lên tiếng lốp bốp, thịt cá mêm mại mà còn chút dai, dưới bàn tay Diệp Tuyền tỏa ra sức sống mãnh liệt.

Diệp Tuyên chọc chọc phần bụng trắng nõn, hài lòng thả cá nóc vào thùng nước của quán ăn đêm.

Chuyển phát nhanh vừa đến lập tức bị buông tay, Lục Thiếu Chương có chút ngơ ngác, Du Tố Tố và An An cùng nhìn anh, trong mắt An An tràn đầy hiếu kỳ, Du Tố Tố thì nhiêu thêm chút thương xót.

Ôi chao, còn tưởng anh thành công trở thành "ông chủ", từ nay bà chủ không tảo triều. Không ngờ lại không được, còn không bì được một món ăn.

Thiết lập kiếm ăn của bà chủ không thể lật đổ.

"Du Tố Tố? Rửa rau." Diệp Tuyền ra lệnh, Du Tố Tố lập tức từ trên ghế vụt dậy, lao thẳng vào bếp, các loại vở kịch yêu hận tình thù diễn ra trong đầu cô ấy, biến thành từng con cá nóc được rửa sạch.

Lục Thiếu Chương ngây ra một lúc, vẻ mặt lại trở về như thường, lên lâu đổi bộ quần áo, xắn tay áo, tiếp tục làm công nhân số 2 rửa rau cắt rau của anh.

Cá nóc là một loại cao lương mỹ vị của Thanh Giang, cá nóc ăn ngon nhất là và hai mùa xuân thu.

Mỗi năm vào dịp Thanh Minh, cá nóc vào xuân vừa đúng mùa đẻ trứng, sau khi qua cả một mùa đông sinh trưởng và bồi dưỡng, khi chúng di trú sinh ra những quả trứng có độc tính, độc tố tập trung ở những cơ quan quan trọng, độc tính sẽ yếu hơn, cũng là thời điểm thịt tươi nhất, ăn vào cảm giác mềm mịn, thích hợp ăn sống.

Cá nóc mùa thu thì tích lũy nhiều độc tố hơn, là mùa cá nóc có độc tính mạnh nhất, nhưng sau khi trải qua cả một mùa hạ thức ăn phong phú, béo bở động lòng người, thịt cá mềm mại, lấy hương vị độc đáo của nó chinh phục mọi thực khách ham ăn.

Còn chưa đến thời gian mở cửa, trong quán ăn đêm không có ai là người bình thường sợ độc tố, nhưng với tố dưỡng nghề nghiệp của một đầu bếp, Diệp Tuyền vẫn xử lý một cách cẩn thận tỉ mỉ. Tục ngữ nói "không ăn cá nóc không biết vị cá, ăn cá nóc rồi trăm vị như không", cá nóc mùa thu càng thích hợp để làm món ăn, hoặc là chơi đùa phối hợp với đủ các nguyên liệu mới, đều là lựa chọn hàng đầu của các nhà hàng.

Nguyên liệu ngon chỉ cần dùng phương pháp nấu ăn đơn giản nhất, tự nhiên nhất, trở vê nguyên trạng, mẻ cá nóc đầu tiên Diệp Tuyền chọn cách hầm.

Khi ra khỏi bếp, Du Tố Tố tò mò vào sau bếp mà ngửi tới ngửi lui.

Gần như xương cá cũng chín rục hòa tan vào bát canh màu trắng sữa, ngửi vào chỉ thấy mùi thịt cá nhàn nhạt, không gì nổi bật.

Nghi vấn của Du Tố Tố còn chưa ra khỏi miệng, Diệp Tuyên đã dùng thìa múc lên.

Một thìa vừa múc, lớp da cá collagen đặc quánh được múc lên, cả bát canh như biến thành thạch, vừa đàn hồi lại vừa trơn. Hút lên, thạch đan xen giữa súp canh và chất keo dính dính vào miệng liền tan, bùng lên hương vị hoàn toàn khác với vẻ ngoài không chút nổi bật.

Một chữ, ngonl

Hai chữ, thơm ngonl

Chỉ có ăn vào mới cảm nhận được, không phải canh cá nóc không đủ thơm, mà hương vị cực thơm cực ngon khi nấu toàn bộ bị khóa chặt trong nước canh, uống một ngụm canh như thể cô đặc rất nhiều loại cá, cực kỳ thơm ngon, không cá nào có so được.

Mắt Diệp Tuyên sáng lên, hài lòng mỉm cười. Cô thổi canh, châm chậm nếm thử.

Du Tố Tố chỉ ăn một ngụm liền dại ra, An An cứ hệt như quỷ đói đã bị đói thảm, uống hết canh, cố gắng đổ ngược nhưng chẳng ra, dứt khoát úp bát lên mặt, bắt đầu mãnh liệt l.i.ế.m đáy bát.

Lục Thiếu Chương bưng bát uống một thìa, yên lặng nghĩ ngợi mấy giây, Buổi tối tôi mời cô ăn bữa khuya, được chứ?”

Lúc này Du Tố Tố mới bị âm thanh làm cho giật mình tỉnh lại, nhìn trái nhìn phải, lặng lẽ ôm bát của mình lùi ra khỏi tâm mắt hai người, kéo theo An An chạy đến một góc bàn tiếp tục ăn.

"Dược thiện của anh làm xong rồi? Tôi rất mong đợi." Diệp Tuyên mỉm cười liếc nhìn Lục Thiếu Chương.

Ánh mắt này, thẳng cho đến khi quán ăn đêm mở cửa rất lâu, Lục Thiếu Chương cũng chưa tỉnh táo trở lại.

Thực khách đến quán ăn đêm, bình thường đều không quá chú ý đến hình ảnh nhân viên và bà chủ. Nhưng thấy thiếu niên tóc trắng bình thường chẳng có bao nhiêu cảm xúc, cứ như người máy làm việc đâu ra đấy, đột nhiên cứ mãi cười, khóe môi giương cao chưa từng hạ xuống, vẫn là khiến người khác rất kinh ngạc.

Thấy quán ăn đêm lên món cá nóc, các thực khách nhanh chóng chạy đến thử đến món mới, có người nhìn không được mà hỏi Diệp Tuyền, "Bà chủ, em trai cô sao thế? Không sao chứ?"

Hết cách, cười trông quá ngốc rồi. Dường như anh chàng đẹp trai lạnh lùng phút chốc biến thành tên đần.

Diệp Tuyền nhìn, cũng không khỏi bật cười.

"Không sao." Diệp Tuyền chững chạc đàng hoàng trả lời;Anh ấy vừa khai phá một món mới, có thể đã thành công rồi, cho nên rất vui vẻ."

"Món mới?" Ra-da món ngon của các thực khách lập tức hoạt động, dựng cả tai lên"Bà chủ, có phải có thêm một đầu bếp dự bị, có thể làm nhiều món hơn nữa rồi? Khi nào có thể lên món, tôi nhất định sẽ đến cổ vũ!"

Khai phá món mới = thêm một đầu bếp = bà chủ Diệp có thể rãnh tay làm thêm nhiều món chính, chuyện tốt, không có vấn đề gì!

"Khi nào lên thực đơn thì sẽ biết thôi."

Diệp Tuyên không nói thời gian cụ thể, thực khách cũng không hỏi thêm, nhanh chóng trầm mê vào hương vị tuyệt vời của cá nóc.

Hôm nay những người đi ra khỏi quán ăn đêm, không ai không bị hương thơm mơ màng kia đưa đi ra.

Quán ăn đêm hết giờ chuẩn bị đóng cửa, Du Tố Tố cuốn lấy âm khí quét dọn vệ sinh, nhìn thấy nồi đặt sau bếp, không khỏi lại có chút muốn chảy nước dãi.

Cơm bà chủ làm đến quỷ cũng thấy đói, dù là đồ đệ chỉ học một nửa tay nghề dạy ra, hẳn cũng không tệ lắm đâu? Dược thiện do đạo trưởng Lục làm, có phải, cũng có thể cho bọn họ một phần?

Du Tố Tố vừa muốn đến gần ngửi ngửi, sau lưng rơi xuống một ánh mắt, một cơn ớn lạnh lờ mờ từ sau lưng truyền đến, Du Tố Tố ngoan ngoãn cầm lấy túi rác, chuồn khỏi phòng bếp.

Thôi đi thôi đi, một con quỷ không có thiên phú nấu ăn như cô ấy, tốt nhất đừng xem náo nhiệt.

Diệp Tuyền biết sau bếp vẫn vẫn còn một nồi, nhưng cô không hỏi, cũng không nhìn qua Lục Thiếu Chương đang mở nắp nồi, lên lâu như thường lệ.

Lục Thiếu Chương tính chuẩn thời gian, bưng nồi đất lên lầu gõ cửa."Phần dược thiện đầu tiên tôi làm được, tặng cô."

Diệp Tuyên mở cửa, Vào đi."

Lục Thiếu Chương bước vào phòng Diệp Tuyền, ánh mắt không biết nên đặt ở đâu, chỉ đành chăm chú vào nồi đất đang bốc khói nghi ngút.

Diệp Tuyền liếc mắt nhìn chùm đuôi nhỏ sau lưng Lục Thiếu Chương, như cười lại như không mà nhướng mày.

Lục Thiếu Chương vừa rời khỏi bếp, Du Tố Tố liền đi theo, An An chảy nước dãi cũng theo phía sau. Lục Thiếu Chương căng thẳng tập trung vào nồi đất trong tay, hoàn toàn không biết có quỷ theo sau.

Du Tố Tố cười ngượng nhìn bà chủ, lôi kéo An An, cố tỏ ra đáng yêu để qua cửa để kiếm bữa ăn ngon.

Diệp Tuyên đóng sâm cửa lại.

An An và Du Tố Tố cùng bị nhốt bên ngoài, hai mắt nhìn nhau.

"Bé à, bà chủ bay rồi, chỉ còn hai chúng ta nương tựa vào nhau thôi hu hu hu..." Du Tố Tố khóc đến cực kỳ đáng thương, bất kỳ ai nghe được cũng phải sinh chút mủi lòng.

Thế nhưng, Du Tố Tố vừa khóc vừa đi về phía trước, lén lút áp tai dán vào cửa, dù vậy là không nghe được tiếng động nào, không khỏi thở dài: bà chủ thật sự không chừa chút chuyện nào cho quỷ buôn hất.

"Đặt ở đây đi." Diệp Tuyền đóng cửa, dẫn Lục Thiếu Chương đi về phía trước, đi đến chiếc xích đu đặt bên cạnh chiếc cửa sổ sát đất, kéo cái bàn nhỏ ra. Diệp Tuyền quen đường quen nẻo mà ngồi vào xích đu, Lục Thiếu Chương không còn nơi có thể ngồi, đặt nồi đất xuống, ngồi xếp bằng trên đất.

Lục Thiếu Chương mở nắp nồi ra,"Dược thiện Phượng Trảo, hy vọng cô thích."

Hơi nước trắng xoá theo nắp nồi mở ra, mang theo hương bị thanh ngọt tràn khắp không gian nhỏ trước cửa sổ, phủ lên đến một tâng sương mờ.

Diệp Tuyền cúi đầu nhìn sang, trong súp canh màu nâu nhạt, dược liệu và vài miếng chân gà chắc nịch trôi nổi, đỏ vàng điểm xuyết khơi gợi sự thèm ăn của người khác.

Lục Thiếu Chương hiển nhiên đã nghe theo đề nghị chỉ dẫn của Diệp Tuyền, bắt đầu từ những phương pháp dược thiện đơn giản, dễ ăn, dễ kiểm soát.

Dược thiện Phượng Trảo là món điểm tâm lâu đời trong các quán trà, cũng có thể trực tiếp làm thành món canh để uống, các nguyên liệu tuy ít nhưng đầy đủ tinh hoa, ăn vào xuân thu đều cực kỳ bổ dưỡng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play