sư đưa ta trồng cây tùng. Khi thiên sư đời thứ sáu lần nữa trồng cây tùng, cây tùng vốn đã c.h.ế.t khô có được linh vận, chất gỗ cứng rắn, không cách nào đào ra, anh ta suýt chút đã mời pháp kiếm chặt cây rồi."

Diệp Tuyền nhìn vẻ mặt có chút ngượng ngùng của kiếm linh, cười không dừng được.

Khó trách nhớ rõ như thế, kiếm linh bình thường trảm yêu trừ ma được cúng tế mời ra ngoài, kết quả là đi chặt cây, ai cũng sẽ nhớ rất lâu. Mặc dù lần đó không chặt được, nhưng cuối cùng kiếm linh rơi vào tay cô, thật sự cũng rất thảm, cái gì cũng phải chặt chém.

"Tôi tin anh." Diệp Tuyền ho khan, dừng lại trước mặt kiếm linh cười đến đỏ mặt, điềm nhiên như không mà gọi anh,"Đi thôi."

Từ lầu gác miếu thờ ở giữa sườn núi bắt đầu, dần có thêm nhiều vết tích không khí vui mừng của hôn lễ.

Quá trình chính thức của hôn lễ được cử hành tại đại điện trên đỉnh núi, các tu sĩ và đạo hữu khắp mọi nơi đến từ sớm được đạo sĩ Bạch Vân Quán dẫn dắt ngay ngắn trật tự ngồi dự lễ, du khách cũng được để lại một số vị trí.

Những du khách vì hiếu kỳ hoặc thuận tiện đến cầu nhân duyên đều đang thảo luận về hôn lễ trên núi, Diệp Tuyền và Lục Thiếu Chương vừa đến đại điện trên núi, đạo sĩ Chính Ngôn đợi đã lâu lập tức bước tới nghênh đón.

"Sư thúc tổ. Đạo hữu Diệp. Mời đi theo tôi."

Các tu sĩ gần đó lén lút đưa mắt nhìn, hỏi thăm từ xa, nhưng Diệp Tuyền và Lục Thiếu Chương không hê có ý định bước đến giao lưu, bọn họ cũng không đến quấy rầy.

Một người là còn trẻ tuổi đã tài giỏi ngang trời xuất thế, một người là kiếm linh trấn núi của Bạch Vân Quán, xuất hiện tại nơi này là một loại dấu hiệu chứng tỏ. Không ai không có mắt, họ nhất định phải ở lại dự lễ hoặc tham gia cuộc thảo luận của giới huyền học.

Lục Thiếu Chương dù là sư thúc tổ của Bạch Vân Quán, nhưng không cần thiết phải luôn ở hiện trường. Diệp Tuyền đi cùng anh, được Chính Ngôn đưa lên đài cao ở phía hông đại điện.

Đỉnh của lầu gác thấp hơn đại điện, để bày tỏ sự tôn kính, nhưng đứng bên trên cũng đủ để bao quát toàn bộ quảng trường phía trước đại điện, cũng có thể nhìn rõ nghi lễ bên trong nội điện, vừa yên tĩnh không ai làm phiền, vừa có thể tham gia náo nhiệt bên dưới, có thể nhìn ra đã mất rất nhiều công sức để sắp xếp.

Quy trình hôn lễ của đạo giáo phức tạp lại trang nghiêm, nghênh đón và làm lễ là hai quá trình lớn trong tổng chín bộ phận.

Khi Diệp Tuyên đến đỉnh núi, quá trình nghênh đón trước hôn lễ đã hoàn tất, đôi tân lang tân nương mặc đồ cưới đang được đưa vào đại điện.

Trong tiếng nhạc du dương trầm bổng, pháp sư bước lên đàn làm lễ, gió khẽ phất lên trong núi, giơ cao Hồng Loan Thiên Hi Thiên Tôn tuyên thệ.

Các nghỉ lễ như bộ hư vận, cử Thiên Tôn, Cao Công thuyết văn, d.a.o đàn vận, tiểu đãng uế từng bước được hoàn thành. Đôi vợ chồng mới cưới thắp hương cùng bái thiên địa, âm thanh đọc giấy hôn thú truyền vang khắp chốn, pháp sư Cao Công giọng như sấm rền.

"Một giấy hôn thú, trên bẩm trời nghe, dưới trình âm phủ, dâng lên tấu cửu tiêu, mời các tổ sư chứng giám!"

Nghi lễ trang nghiêm long trọng, dù là các du khách bàng quan đứng xem náo nhiệt, cũng không khỏi chấn động, quên mất muốn nói điều gì, nín thở tập trung theo dõi trọn vẹn buổi lễ.

Khi đọc "nếu phụ giai nhân, phạm tội dối trời, thân c.h.ế.t hồn tan", tân lang đạo sĩ khẽ mỉm cười, gắt gao siết chặt lấy tay vợ mình, ánh mắt sáng ngời, không hề lay động.

Tân nương quay đầu nhìn anh ta, trong mắt nồng nàn tình ý kiên định.

Trong hôn lễ đạo giáo, những lời tuyên thệ được nói dưới sự minh chứng của tổ sư thần linh, cặp vợ chồng không chút chùn chân.

Lục Thiếu Chương nhìn đôi vợ chồng mới cưới nhìn nhau bên dưới, âm thanh ầm ï dưới đáy lòng càng lúc càng rõ ràng.

Anh cũng nguyện ý. Anh muốn, cùng cô trở thành đạo lữ.

Từ rất lâu về trước, luông nhiệt nóng rực chảy quanh tim mỗi khi nhìn thấy Diệp Tuyền, dường như đột nhiên tìm được lối thoát.

Kiếm linh lần đầu làm người lần đầu tiên ý thức được, thế nào gọi là thích.

Diệp Tuyền nhìn cặp đôi bên dưới hoàn thành buổi lễ, thản nhiên mỉm cười, ánh mắt khẽ chuyển, nhìn về phía Lục Thiếu Chương bỗng không còn chút tiếng động.

Cô đột nhiên chạm phải đôi mắt sáng ngời đến lạ thường.

Lục Thiếu Chương chăm chú nhìn ngắm cô hồi lâu, tựa như đang đợi chờ giây phút nhìn chăm chú này, vì thế mà có thể cứ thế chờ đợi.

"Diệp Tuyền." Lục Thiếu Chương nghiêm túc gọi tên cô.

Khi cô thật sự chăm chú nhìn anh, kiếm linh thức tỉnh như tiên nhân giáng trần vô tình vô dục, thật sự rơi vào trong đám mây, thất tình lục dục của con người hiện lên trên khuôn mặt như ngọc của anh, đẹp đẽ chói mắt. Lông mi Lục Thiếu Chương khẽ lay động, ánh sáng trong núi vương lại, nhiễm một màu đỏ ửng.

"Tôi..." Vừa định nói, Lục Thiếu Chương bỗng có chút căng thẳng.

Cảm giác làm người quá kỳ lạ, đủ loại cảm xúc chua cay ngọt bùi cuộn trào trong tim, khiến đạo tâm như mặt nước phẳng lặng của anh không khỏi run rẩy. Nhưng nếu đã từng thử, thì không muốn buông ra.

Lời đã đến bên môi, xoay một vòng, anh một một hơi sâu,"Dù em nói chuyện gì, tôi cũng sẽ bằng lòng làm vì em”

Lục Thiếu Chương từng thấy Hoắc Lâm và Dương Tiểu Xuân báo đáp ân tình, nhưng lại có chút không hiểu.

Anh nợ Diệp Tuyền ơn cứu mạng, có lẽ phải trả hết, anh mới có tư cách hỏi Diệp Tuyền rốt cuộc thấy anh như thế nào.

Người trấn núi Bạch Vân Quán có quyền lực to lớn, linh vật hóa hình duy nhất đương thời, lại cúi đầu trước mặt Diệp Tuyền, nhỏ bé lại thành thật. "Chỉ như thế?"

Diệp Tuyền nhàn nhạt hỏi, tiến lên một bước, gần như kề sát Lục Thiếu Chương.

Cô nhìn kiếm linh hóa hình, nhìn kiếm linh theo bản năng mà nảy sinh tình tứ, chỉ là không hiểu những thứ đó là gì. Không sao, thời gian của cô rất nhiều.

Lục Thiếu Chương lùi về sau một bước, Diệp Tuyền cũng theo sát, từng bước từng bước, ép Lục Thiếu Chương không thể không lui đến tựa vào lan can của gác cao, có loại cảm giác quân bách như bị mấy tên háo sắc đẩy vào góc khuất bày trò trêu ghẹo.

Đè vào trái tim Lục Thiếu Chương, tiếng tim đập loạn xạ truyền đến cách một lớp vải mỏng. Diệp Tuyền không khỏi bật cười,"Loại người chúng tôi ấy à... có ơn phải báo có nợ phải trả. Chỉ là từng vụ từng việc đều phải đếm rõ ràng rồi trả hết thì vụn vặt quá. Hôm nay tôi dạy anh, ân cứu mạng không phải chỉ có một mạng đổi một mạng đâu, đạo sĩ nhỏ, anh không biết cái gì gọi là lấy thân báo đáp à?"

Lục Thiếu Chương bất ngờ trừng to mắt.

Diệp Tuyền nhẹ nhàng hôn lên.

Người với người chẳng qua cũng chỉ là những túi da, những túi da khác nhau cùng va chạm, như đọc Đạo tạng mà ngộ ra được lẽ phải, khi có người cùng nhau tiến hành, liền khiến người đặc biệt trâm mê.

Thời gian thoắt cái đã trôi qua, Diệp Tuyên bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía không trung, "Phi lễ chớ nhìn."

Ánh mắt Lục Thiếu Chương như kiếm, nháy mắt thu lại sự sắc bén.

"Ha ha... ông đây chỉ đi ngang qua, ngang qua thôi, hai vị cứ tiếp tục, tiếp tục." Giọng nói ngượng ngùng của lão thiên sư phát ra từ trong thân thể của chim sẻ tròn vo, hai người bị vạch trần, lớp ngụy trang biến mất, hóa ra là chú chim giấy.

Chim giấy vỗ cánh bay về phía trước,"Không biết khi nào mới nên tặng quà chúc tân hôn cho hai vị đây?"

Khóe miệng Diệp Tuyền giật giật, giơ tay bắt lấy.

Lần trước khi dùng pháp thuật cướp đơn, phái lực sĩ Khăn Vàng đến xếp hàng, cô đã cảm thấy lão thiên sư này không đáng tin cậy. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên là thế.

Linh quang trên chim giấy kịp thời di tản, Diệp Tuyền cũng lười ngăn cản, thu tay lại, ánh sáng cũng dần ảm đạm, biến thành một con chim giấy bình thường, rồi lại hóa thành vô số các mảnh giấy vụn biến mất trong hư vô.

Diệp Tuyền quay đầu, Lục Thiếu Chương đã từ trong mơ màng mà tỉnh táo lại, khi nhìn về Diệp Tuyền, nhịn không được có chút đỏ mặt.

Đã bị quấy rầy rồi, cũng không tiện tiếp tục bắt nạt đạo sĩ nhỏ ở Bạch Vân quán nữa, Diệp Tuyên như không có việc gì mà lùi một bước, để Lục Thiếu Chương từ góc lan can bước ra.

Lục Thiếu Chương sắc mặt đỏ hồng, hệt như hoa sơn trà trắng nõn bị nhuộm đỏ cả cánh hoa, thấp giọng hỏi,"Chúng ta... xuống núi?"

"Chúng ta, về nhà." Diệp Tuyền nắm lấy tay anh.

Về nhà.

Ánh mắt Lục Thiếu Chương sáng rỡ, đọc ra được cả ý tứ bên trong. Quán ăn đêm, không, là nơi bây giờ Diệp Tuyền ở, có thể là nhà của anh rồi. -

Hôn lễ của đạo sĩ Bạch Vân Quán kết thúc, Chính Ngôn dành ra chút thời gian, đến mời hai vị ở gác cao tham gia bữa tiện. Dù bọn họ có đi hay không, thì cũng phải làm hết lễ nghi của hậu bối.

Vừa đến gác cao, Chính Ngôn kinh ngạc phát hiện, ở đây đã chẳng còn ai nữa.

Không ai biết hai người Diệp Tuyền rốt cuộc đã rời đi lúc nào, đến gần nhìn thử, bên lan can ở một góc gác cao, có một chiếc hộp. Mở hộp ra, là một hộp xăm gỗ Thành Hoàng dẫn.

Mặt sau viết một hàng chữ,/"Món quà mọn tặng cho đôi vợ chồng, chúc cho trăm năm vĩnh kết đồng tâm.

Nét chữ rút lại sự sắc bén, chỉ lộ ra khí chất phóng khoáng tao nhã."Danh tác." Chính Ngôn sợ đến vỡ mật.

Lần trước khi truy nã tà tu thấy Diệp Tuyền từng dùng Thành Hoàng dẫn, dáng vẻ tùy tiện ném ra một hộp, thật sự khiến người ta thèm muốn đến chết. Sau này các tu sĩ cũng từng thảo luận, cảm thấy dù là Diệp Tuyên, cũng không có bao nhiêu hộp.

Thế nhưng nhìn vào hiện tại, lại tùy tiện lấy ra một hộp nữa, sợ rằng trong tay Diệp Tuyên vẫn còn không ít. Đủ tự tin.

Chính Ngôn cất chiếc hộp, đi vòng đến phía trước, trong danh mục quà tặng lại tăng thêm một món.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play