Dược thiện Phượng Trảo phiên bản của Lục Thiếu Chương, trừ táo đỏ đương quy hoàng kỳ có trong các phương thuốc trên thị trường, vẫn có chút khác biệt, vị đắng chát của dược liệu gần như hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại hậu vị ngọt thanh, khiến người ta thỏa mãn trong lòng.

Diệp Tuyên múc một miếng cẩn thận suy ngẫm, lớp collagen mềm mại của chân gà được hầm đến khi tan một nửa, hòa vào hương vị của dược liệu, tất cả mọi tinh hoa hội tụ trên chân gà.

"Ngọt. Rất ngon." Diệp Tuyên híp mắt, múc thêm một miếng,"Anh cũng thử xem?"

Lục Thiếu Chương nhận được khen ngợi, ánh mắt sáng lên;"Là do cô dạy tốt."

Diệp Tuyền bật cười," Chuyện khác tôi dạy anh, anh còn nhớ chứ?"

Diệp Tuyền ngồi dậy từ trên xích đu, cúi đầu lần nữa hôn lên Lục Thiếu Chương,"Đạo sĩ nhỏ, ở đây chỉ có tôi và anh, để tôi xem anh học thế nào rồi?"

Kiếm linh thông thạo mọi loại đạo pháp, hiển nhiên là một học sinh xuất sắc, nhẹ nhàng đáp lại cô, hoàn toàn khác với tên đầu gỗ cứng đờ lúng túng ở bên lan can vào lần đầu tiên.

Lục Thiếu Chương ngày thường thân nhiệt lạnh lẽo, dân dân học được cách thu lại hàn ý sắc bén của kiếm linh, như một khối ngọc vừa ấm vừa mát. Diệp Tuyền cảm nhận được nhiệt độ thân người kề sát mình dần dần nóng lên, không khỏi bật cười, cố ý hỏi.

"Đạo sĩ nhỏ, tai anh đỏ quá này."

"Đạo sĩ nhỏ, anh không thoải mái ở đâu sao?"

Lục Thiếu Chương bị cô cười đến hai má đỏ bừng, không nhịn được mà ngượng ngùng, cầm ngược lại tay Diệp Tuyên. Những lời buổi chiều chưa kịp nói lướt qua đầu lưỡi, Lục Thiếu Chương thấy rõ nụ cười của Diệp Tuyền trong căn phòng mờ tối, Tôi... tôi thích cô. Tôi muốn cùng cô kết thành đạo lữ."

"Thế thì lấy thân báo đáp đi." Diệp Tuyền kéo anh.

Lục Thiếu Chương không kịp phòng bị,"Còn chưa có hôn lễ, đợi ——"

Xích đu rung lắc mãnh liệt, bóng người chồng lên nhau, rèm cửa trên tâng hai của quán ăn đêm rất ít khi hạ xuống đột ngột buông lơi, che khuất hai bóng dáng.

Bóng đêm thâm trâm, tâng hai yên tĩnh của quán ăn đêm, đột nhiên vang lên một câu,"Lần sau em muốn ăn nhục cốt trà. Trong mặn có vị ngọt, trong ngọt mang theo hương thơm, loại có nước sốt đậm đà bọc lấy xương heo và thịt sườn."

Diệp Tuyên mắt cũng không chớp, vừa mới ăn một lần, liền bắt đầu thỏa mãn mà đặt món.

Nhục cốt trà so với dược thiện Phượng Trảo khó hơn không chỉ gấp mười, Lục Thiếu Chương lại không chút do dự mà thấp giọng đồng ý, chỉ là giọng có chút khàn.

Quán ăn đêm lần nữa mở cửa, cảm nhận được bầu không khí giữa bà chủ Diệp và nhân viên phục vụ tóc trắng đột ngột thay đổi, các thực khách thường xuyên đến ăn bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Ôi, cái gì mà em trai, là tên gọi yêu giữa cặp tình nhân mài May mà còn chưa mai mối lung tung,

Đạo sĩ Chính Ngôn thân làm nhân vật quan trọng chịu trách nhiệm đối ngoại giao tiếp của Bạch Vân Quán, vừa bận rộn xong hôn lễ trên núi, công việc trong tay vẫn chưa ngừng lại. Chính Ngôn phải thu thập lại những câu hỏi tích lũy trong tháng này của Bạch Vân Quán, tìm Lục Thiếu Chương giải đáp thắc mắc, tin nhắn vừa gửi đi, liền thấy bên kia trả lời trong một giây.

Lục Thiếu Chương: [Đúng vậy, chúng tôi ở bên nhau rồi. Tôi đang hướng về lễ mừng đạo lữ mà cố gắng. |

Chính Ngôn: 2 2 2

Chính Ngôn kéo lên trên, xác định bản thân không gửi nhầm tin nhầm. Chính Ngôn nhấn mở danh thiếp của người mà mình ghi chú là "sư thúc tổ”, tên wc "Lục" đơn giản không hề thay đổi, nhưng bên dưới lại có thêm một dòng trạng thái “đang nghiên cứu dược thiện" và một bài mới trong tường wechat.

Sư thúc tổ thế mà đăng bài lên tường wechat rồi?

Chính Ngôn khó hiểu nhấn mở, phát hiện là chuyển tiếp một đoạn video cắt ghép (#Cơm mà đến c.h.ế.t cũng phải ăn thật sự có tồn tại).

Chính Ngôn cảm thấy có chút quen thuộc, cẩn thận nghĩ lại, chợt nhớ ra. Đây không phải là video phỏng vấn đài truyên hình do Thanh Tĩnh tìm ra khi trước kia không ai biết bà chủ Diệp là ai sao!

Trừ chuyển tiếp, không thấy viết gì nữa. Chính Ngôn nghĩ cả nửa ngày cũng không rõ đây là đang làm gì, hẳn không phải đầu độc đêm khuya, hoặc giúp quán ăn đêm tuyên truyền đâu nhỉ?

Trừ cả việc ăn, thì chỉ có khả năng là...

Chính Ngôn gửi tin nhắn cho vị tân lang vừa mới cưới hỏi,"Nếu như cậu không để lại lời nhắn gì hết mà chuyển tiếp một video, trong đó có ảnh người cậu thích, có khả năng cậu muốn biểu đạt cái gì?"

Vị sư điệt có quan hệ không tồi với Chính Ngôn bỗng chốc bối rối,/Ảnh?

Ừm... có thể là, thấy rõ tấm ảnh này chưa? là vợ tôi đó, xinh đẹp không, lợi hại không, không có gì khác, chỉ là muốn cho các người nhìn xem?"

Chính Ngôn:... Không hiểu nổi mấy đôi tình nhân các người.

Chính Ngôn quay đầu lại nghiên cứu sự khác lạ của sư thúc tổ, lúc này mới phát hiện, avatar của anh đã đổi thành một tấm ảnh núi non khác. Mặc dù vẫn là sau núi Bạch Vân, chỉ là lúc trước là từ trên núi chụp xuống, còn bây giờ lại là từ phía dưới chụp lên.

Nếu không nhớ nhầm, quán ăn đêm nằm dưới chân sau núi.

Chính Ngôn nhất thời không còn gì để nói.

Vị sư thúc tổ này thật sự không vấn đề gì sao. jpg

Hay là tặng cho người ta luôn đi. jpg

Trong từng trận mưa thu rơi xuống thời tiết nhanh chóng chuyển lạnh, nháy mắt đã là mùa đông.

Trong ngày đông nhưng trên phố người người đi lại bận rộn rất nhiều, từng cơn lạnh lẽo theo gió lùa vào cổ, ngừng lại liền lạnh đến run cầm cập.

Đèn lồng rực sáng bên dưới bảng hiệu của quán ăn đêm dưới mùa đông chóng tối, bị gió lạnh thổi đến lăn cuồng, thế nhưng vẫn không rơi xuống tắt ngúm, ngọn đèn tỏa ra ánh sáng ấm áp, soi sáng cho tất cả những người ngang qua.

Cái lạnh bên ngoài không thể bước vào quán ăn đêm dù là một chút, quán ăn đêm vào mùa hè luôn có âm khí tự nhiên của quỷ hồn làm lạnh, ngày đông thì có hệ thống sưởi ấm dưới sàn, là duy nhất ở Thanh Giang khu vực phương Nam. Sự ấm áp khô hanh loại trừ đi cái lạnh ẩm ướt, cũng không có cái ngột ngạt của điều hòa, chỉ cần thực khách bước vào quán ăn đêm, sự ấm áp sẽ truyền đến từ lòng bàn chân, lan đến toàn thân, dễ chịu đến không muốn rời đi.

Đừng nói là người, hai con quỷ canh trong quán, đều như mệt mỏi gà gật sắp sửa lâm vào ngủ đông, không nỡ chuyển đi rời xa nguồn nhiệt.

Quỷ hồn bị kim quang ràng buộc lại âm khí, hôn phách lạnh lẽo cảm nhận được nhiệt độ một cách rõ ràng, nhất thời có loại ảo giác như mình vẫn còn sống.

Hơi nóng từ nồi thịt cừu ăn từ mấy ngày trước, dường như vẫn còn quanh quẩn trong quán, sáng sớm Diệp Tuyền đã ăn cơm, đang lựa chọn các nguyên liệu mới, không khỏi chú ý đến một chuyện kỳ quái.

"Vịnh vẫn đang đổ mưa to? Khó tránh mấy nhà nuôi trồng bán hải sâm đều không còn hàng để gửi đi nữa."

Diệp Tuyên nhìn những nhà cung cấp nguyên liệu trên vòng bạn bè, nhà cung cấp xung quanh thành phố Vịnh ở Đông Hải nước Hạ, toàn bộ đều thông báo tạm ngừng kinh doanh.

"Bà chủ cô mới biết à!" Du Tố Tố không nhịn được mà phàn nàn về bà chủ trầm mê nam sắc, mở một chuỗi dài các chủ đề trên máy tính bảng,"Đây, lương mưa bất thường trong mùa đông đã được mấy ngày rồi!"

Trừ nguyên liệu và khi lo chuyện linh tinh, Diệp Tuyền gần như không chú ý đến các tin tức trên mạng. Du Tố Tố càng chú ý hơn vào những tin đồn bát quái, nhưng thời tiết lân này quá bất thường, đến Du Tố Tố cũng cảm thấy kỳ quái.

Trên máy tính bảng sáng lên những mục tìm kiếm otsearch. # Mưa to ở thành phố Vịnh báo động cam#

#Bão dẫn đến mưa lớn gây ảnh hưởng đến vịnh và những nơi khác# #Mưa to mùa đông#

Diệp Tuyên khẽ nhíu mày, trong lòng có chút cảm giác, mọi chuyện không đơn giản chỉ là bão táp.

Lướt xuống bên dưới, ban đầu mưa ở thành phố Vịnh không hề khiến người khác chú ý.

Theo ghi chép thời tiết, ban đầu chỉ là mưa tuyết bình thường vào mùa đông. Thành phố Vịnh cách rất gân cảng không đông băng ở phương Bắc trong nước, nhiệt độ không khí vào mùa đông cao hơn những nơi khác, tuyết rơi cũng không nhiều.

Sau trận mưa tuyết, như một tín hiệu bắt đầu, lượng mưa càng ngày càng tăng. Cảnh báo mưa lớn màu xanh.

Cảnh báo màu vàng.

Cảnh báo màu cam.

Trong một ngày tín hiệu cảnh báo từng cái tăng lên, khiến lòng người không khỏi lo lắng.

Diệp Tuyền gửi một tin nhắn, hỏi Lộ Băng có biết vấn đề ở thành phố Vịnh không. Vừa gửi qua, cửa lớn quán ăn đêm đột nhiên bị gõ vang.

Lộ Băng sắc mặt nôn nóng,"Bà chủ Diệp, đạo trưởng Lục, hai người có thời gian đi một chuyến đến thành phố Vịnh không?”

Người liên hệ của Lục Thiếu Chương cũng là Lộ Băng, cân nhắc đến việc anh và Diệp Tuyền đều ở quán ăn đêm Thanh Giang, Lộ Băng trực tiếp đến quán ăn đêm tìm người, cả hai người đều tìm thấy.

Du Tố Tố ngơ ngác tiếp lời,"Sao lại phải đi thành phố Vịnh? Không phải nói là bão sao?"

Ba người trưởng thành khác trong quán đều nhìn cô ấy, Diệp Tuyên buồn cười xoa đầu cô ấy, ánh mắt tràn ngập yêu mến với đứa trẻ ngốc, Đi chơi với An An đi."

Lộ Băng thở dài,"Hết cách rồi, vẫn đang điều tra rốt cuộc nguyên nhân là gì, vì để tránh lòng dân lo sợ, chỉ có thể tạm thời công bố là do bão. Nhưng không khí lạnh thời tiết mây mù khi giám sát đều không đúng lắm, không thể là bão ở các vùng duyên hải ảnh hưởng được."

Lượng mưa khác thường, ban đầu Cục quản lý cũng không phát hiện. Vừa bắt đầu quan sát phương diện khí tượng mây mù và khí lưu, phát hiện có dấu hiệu mưa, còn cảm thấy mưa nhiều một chút cũng tốt, không phải tuyết đầu xuân báo hiệu mùa màng bội thu sao. Nhưng rất nhanh, bọn họ phát hiện.

Trận mưa này không dừng lại.

Mưa ở thành phố Vịnh từ bé đến lớn, trước sau chưa từng ngừng, mây mù tụ lại ngày càng nhiều, dần dần có xu hướng mưa to lũ lụt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play