"Khi chúng tôi cùng Dương Tiểu Xuân đi làm giám định thương tích kiểm tra cơ thể, chông cô ấy Lý Hải cảm thấy đã dọa cô ấy rồi, không ngờ sẽ bị khởi tố ly hôn, chạy đến bệnh viện suýt nữa đã ra tay rồi."
Dư Thiền cười nhạo,"Nhìn liên biết ở nhà thường phát cáu với phụ nữ con cái, bảo an vừa đến thì liền xin tha thứ, sợ rằng vì gây náo loạn trong bệnh viện mà bị bắt đi tạm giam hành chính mấy ngày. Loại người phải nhốt vài ngày mới tỉnh ra được."
"Công ty chúng tôi có cung cấp ký túc xá tạm thời cho những nhân viên thế này, Dương Tiểu Xuân đưa con gái chuyển đến thành phố chúng tôi, nghe cô ấy nói, đợi tố tụng ly hôn kết thúc, muốn thi tuyển sinh dành cho người trưởng thành vào đại học. Tôi cùng cô ấy đã nói về dự định nghề nghiệp trong tương lai, dựa theo kế hoạch của quản trị viên tập sự, chúng tôi sẽ tài trợ vốn để cô ấy học hết đại học, đợi sau khi tốt nghiệp, sẽ đến công ty làm việc."
Sau cùng, Dư Thiền hiếu kỳ hỏi,"Bà chủ Diệp, Dương Tiểu Xuân có phải cũng gặp phải... quỷ?" Hai chữ cuối cùng Dư Thiền nói đặc biệt nhẹ, như thể lo lắng sẽ quấy rầy đến gì đó.
An An nghiêng đầu nghe, đôi tay ngắn củn cầm lấy đồ chơi Dư Thiền đưa tới, chọn ra trong đống mô hình rau củ ra một quả cà tím, lớn tiếng nói,"Khoai lang! Chẹp chẹp!"
Diệp Tuyên không trả lời, chỉ cười nhạt nhìn An An. Chuyện lần này nói là do khoai lang gặp phải, cũng không có vấn đề gì.
Dư Thiền không hỏi ra, cũng không truy đến cùng. Những chuyện thần kỳ bên cạnh Diệp Tuyền đối với cô ấy, càng giống như nghe một câu chuyện.
Khi cô ấy rời đi, An An trèo lên xe đuổi theo ra ngoài quán ăn đêm, ôm theo món đồ chơi mới, í ới gọi theo định leo lên xe Dư Thiền, bị Diệp Tuyền kịp thời ngăn lại.
Sau khi vui vẻ ra ngoài chơi một lần, quỷ anh tỏ ra cực kì nhiệt tình với việc ra ngoài, còn có thêm kỹ năng lên xe lung tung.
Không thể đi Dư Thiền đi, qua hôm sau, An An nhìn Diệp Tuyền lại chuẩn bị ra ngoài, khuôn mặt bánh bao trắng nõn rất tức giận, viết đầy hai chữ tủi thân.
"Cứ như cá nóc con." Diệp Tuyên híp mắt cười nhéo má cô bé,"Đợi chị trở lại, ăn cá nóc nhé."
"Chẹp, chẹp chẹp!" Trên mặt bé An An lộ ra vẻ xoắn xuýt, nước dãi chảy bên miệng thật sự rất dễ hiểu. Một bên vừa thèm ăn, một bên lại đang bận tức giận với Diệp Tuyền, ý đồ muốn tranh thủ cơ hội ra ngoài.
Rối rắm cả nửa ngày, ánh mắt An An gần như muốn biến thành nhang muỗi. Cô bé thật sự không biết nên làm thế nào, buông tay ngã về phía sau, đập mặt vào xe, vùi cả người xuống, hướng m.ô.n.g đối mặt với Diệp Tuyền.... vừa nhìn liền biết trước kia học với Đại Kim.
"Nói rồi đấy." Diệp Tuyền đối với An An bày trò nũng nịu hoàn toàn không chút d.a.o động, thong thả đứng dậy, lướt qua An An đang chắn ở cửa.
Vừa ngẩng đầu, cánh cửa ở cuối hành lang tầng hai khẽ vang lên.
Ánh nắng từ sau lưng chiếu rọi, phác họa ra hình bóng thiếu niên cõng kiếm, mái tóc trắng buộc đuôi ngựa cao quét qua đầu vai, rơi trên đạo bào màu lam. Anh vừa quay người, nháy mắt liền thấy Diệp Tuyền.
Diệp Tuyền khẽ híp mắt nhìn. Khi Lục Thiếu Chương ở quán ăn đêm, ngày thường ở quán ăn đêm đổi thành mặc trang phục phục vụ hoặc quần áo vận động, đột nhiên trở về đạo bào, khí chất thanh lãnh sáng sủa bỗng trở nên càng rõ ràng.
Dưới ánh nhìn chăm chú của cô, Lục Thiếu Chương kiêm chế xúc động muốn kiểm tra xem quần áo đầu tóc đã ổn thỏa chưa, anh hắng giọng,"Chúng ta... đi thôi?"
Chúng ta.
Một từ giản đơn lăn xuống từ đầu lưỡi, nghĩ đến việc cùng Diệp Tuyền, đi đến nơi mà anh từng trú ngụ rất nhiều năm, nơi linh tính ban sơ của anh ở lại, Lục Thiếu Chương bỗng bị một sự khẩn trương khó hiểu cuốn lấy.
"Được thôi, hướng dẫn viên Tiểu Lục của tôi, lên xe thôi."
Diệp Tuyền đi phía trước, Lục Thiếu Chương lại theo sau.
Quán ăn đêm nằm dưới chân sau núi Bạch Vân, lái xe dọc theo con đường quanh co trên núi, có thể thấy cổng núi ở xa xa.
Con đường đá xanh lên núi uốn lượn quanh co, trong núi sương lạnh đẹp đẽ tĩnh mịch vương trên áo, du khách đến đây leo núi thoắt ẩn thoắt hiện nơi rừng cây. Hôm nay náo nhiệt hơn hẳn thường ngày, trừ khách du lịch còn có rất nhiều những người mặc đạo bào xếp hàng đi vào cổng núi, Diệp Tuyền và Lục Thiếu Chương hòa vào trong đội ngũ, không chút khác thường.
Những du khách chỉ đơn giản đến leo núi rất kinh ngạc,"Hôm nay là ngày làm pháp sự gì đó sao? Sao lại có nhiều đạo sĩ thế này? Cảm giác lượng khách cũng đông hơn mọi ngày, bình thường ngày chính cầu tài bái thân mới có nhiều người thế này nhỉ?"
Một du khách cầm gậy selfie đi ngang qua nghe được tiếng thảo luận, đưa ra giải đáp,"Này, cậu không biết sao? Hôm nay hiếm thấy lắm mới gặp được hôn lễ của đạo giáo, đạo sĩ kết hôn, các đạo hữu thế nào cũng phải đến đúng không? Đồng thời Bạch Vân Quán cũng mở cửa cho người ngoài tham quan, nhưng không được đến xem náo nhiệt!"
Trước cổng núi trừ nhân viên soát vé khu thắng cảnh, còn có hai đạo sĩ trông coi, lần lượt cúi chào cảm ơn các đạo hữu vào cổng. Thấy trong đội ngũ tiến vào có một nam một nữ, vẻ ngoài của đạo sĩ tóc trắng cực kỳ quen thuộc.
Đạo sĩ Bạch Vân Quán giật nảy người, buột miệng nói,"Sư ——" Sư thúc tổ:!
Ánh mắt Lục Thiếu Chương hạ xuống, kịp thời ngăn lại sự kinh ngạc của cậu ta, tránh dẫn đến hỗn loạn trước mặt du khách.
Một đạo sĩ khác nhanh chóng phản ứng, cúi chào với Diệp Tuyên,"Đạo hữu Diệp, Thanh Tĩnh đợi cô đã lâu. Mời đi bên này, cô ấy nhớ nhung rất lâu muốn vì cô mà giới thiệu núi Bạch Vân, cố gắng làm hết chức trách chủ nhà."
Lục Thiếu Chương lạnh nhạt nhìn,"Trong núi còn gì ta chưa biết sao?"
Đạo sĩ canh cửa nghẹn lời.
Diệp Tuyền mỉm cười nhìn Lục Thiếu Chương, xua tay không làm khó đạo sĩ canh cửa,"Không cần đâu, tôi và đạo trưởng Tiểu Lục có thể tự mình dạo chơi. Thay tôi cảm ơn ý tốt của Thanh Tĩnh, lần sau tới, lại mời cô ấy giới thiệu tham quan."
Thanh Tĩnh nghe nói Diệp Tuyền và sư thúc tổ đến rồi, nhanh chóng xin nghỉ công việc kiểm tra và bảo vệ bùa an toàn từ dưới núi chạy đến. Vừa đến thì thấy, người không còn ở cổng núi nữa, Thanh Tĩnh bối rối,"Bà chủ Diệp đâu?"
Đạo sĩ giữ cửa chỉ lên "Đây. "
Thanh Tĩnh nhìn rõ người tóc bạc mặc đạo bào xanh lam bên cạnh Diệp Tuyền, đầu tròn lắc lắc, cả người trở nên ỉu xìu.
"Sư thúc tổ sao lại thế này..."
Đã nói rõ Diệp Tuyên đến núi Bạch Vân, cô ấy sẽ là hướng dẫn viên dẫn đường mài! Chạy đến quán ăn đêm không chịu đi thì thôi đi, trở về dẫn đường cũng phải bám dính lấy bà chủ Diệp!
Với thính lực của Diệp Tuyền và Lục Thiếu Chương, đủ để nghe được mấy lời than phiền theo gió truyên đến từ phía sau. Diệp Tuyên quay đầu nhìn anh, mỉm cười nhướng mày,"Thanh Tĩnh muốn cố gắng hoàn thành tình nghĩa chủ nhà, nếu nói tình nghĩa chủ nhà, Tiểu Lục đạo trưởng của chúng ta càng có tư cách, đúng không?”
Lục Thiếu Chương trâm mặc một lát,"... ừm."
Diệp Tuyền cũng chỉ là thuận miệng trêu chọc, không nghĩ tới anh thế mà đáp lại, trên môi lộ ra nụ cười.
Diệp Tuyền và Lục Thiếu Chương bước qua cổng núi, nhìn tấm bảng được dựng trước con đường núi, đi thẳng về phía trước là ngôi miếu cung phụng Thượng Thanh, còn có một số vật điêu khắc đá và lầu các phong cảnh. Lục Thiếu Chương đi về trước nửa bước, như một người dẫn đường thật sự, thấp giọng giới thiệu lai lịch, chuyện cũ của các địa điểm trên núi Bạch Vân.
Lục Thiếu Chương trước khi hóa thành người đều ở trên núi, mặc dù không phải lúc nào cũng được các thiên sư đương thời mang ra khỏi gác cao, nhưng qua nhiều năm cũng có thể nghe được rất nhiều câu chuyện, sau khi chỉnh sửa thuật lại nghe cũng rất thú vị, thật sự hệt như một hướng dẫn viên du lịch xuất sắc.
Vượt qua những điêu khắc đá, một gốc cây thông mọc bên sườn núi che khuất cả bầu trời, từ tán cây nhìn lên, chỉ thấy mây mù mờ mịit.
"Tùng Quân Tử." Hai người dừng chân nơi sườn núi, Lục Thiếu Chương nhìn nó có chút hoài niệm/"Sau khi cây tùng do tổ tiên thiên sư tự tay trông vào những năm triều đại thay đổi đã bị gãy và c.h.ế.t khô, thiên sư đời thứ sáu đã lần nữa gieo trông cây thông ở ngay nơi đó, đã cao lớn thế này rồi."
"Trên tư liệu du lịch có ghi, đây là do tổ tiên thiên sư mở núi trông! Muốn lừa bạn gái mình là người thông minh hiểu rộng, thì cũng đừng nói bậy chứ." Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng phàn nàn.
"2" Lục Thiếu Chương ngây người một lúc.
Quay đầu thì thấy đó là một người trẻ tuổi, thành thật vì lời "nói hươu nói vượn" của anh mà tức giận, nhất thời có chút không biết, trước nên giải thích "đây là do anh đích thân trải qua, thật ra tư liệu du lịch sai rồi", hay là "đây không phải "bạn gái”.
Diệp Tuyền nhìn rất rõ người trẻ tuổi này là khách du lịch.
Lục Thiếu Chương nói rất khẽ, nhiều nhất chỉ có người đứng bên cạnh hai người họ mới nghe được, tránh làm phiên đến người khác, cũng tránh dẫn đến những du khách "nghe lời hướng dẫn viên du lịch nói", ảnh hưởng bọn họ lên núi.
Tai người này cũng khá nhạy đấy.
"Cảm ơn nhắc nhở." Diệp Tuyên không muốn giải thích nhiều, kéo lấy Lục Thiếu Chương, đi về phía trước.
Tránh khỏi du khách, đến nơi có ít người, Diệp Tuyên nhìn Lục Thiếu Chương còn có chút sững sờ, nhịn không được mà bật cười.
Bạch Vân Quán sáu mươi ba đời truyên từ đời này sang đời khác, pháp kiếm kiếm linh sinh ra tại núi Bạch Vân lớn lên tại núi Bạch Vân, trong cuộc thi hiểu biết về Bạch Vân Quán, giành được vị trí thứ hai.
Việc này có lẽ tổ tiên thiên sư đến cũng phải cạn lời mấy giây."Là đời thứ sáu, tôi không nhớ sai." Lục Thiếu Chương mím môi,"Tổ tiên thiên
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT