Trời đã sáng rõ.
Những đám mây mỏng manh như tơ tằm trôi lững lờ, tựa như được vẽ lên bằng những nét cọ ngẫu hứng, rải rác trên tấm bảng vẽ bầu trời xanh ngọc.
Tần Trì Trì đứng ở góc tường trước cổng trường mẫu giáo, một tay cầm chiếc mũ vàng nhặt được, ngẩng đầu lặng lẽ nhìn những đám mây trôi bồng bềnh trên bầu trời.
Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, tỏa ra một lớp ánh sáng vàng óng, cậu chớp mắt, thoải mái nheo mắt lại.
Sau khi thích nghi với ánh sáng hơi chói mắt, cậu bé nhấc chân bước về phía con đường hai bước.
Trước đây Tần Trì Trì chưa từng đi xe buýt trường học, nghĩ rằng nó giống như xe buýt công cộng, có thể đi đi về về nên nhấc chân ngắn định bước lên.
Một cô giáo đang dỗ dành một đứa trẻ nhìn thấy, vội vàng kéo Tần Trì Trì lại.
"Bạn nhỏ, không được chạy lung tung đâu, trên đường có xe nguy hiểm lắm con!"
Tần Trì Trì lại cau mày, nghĩ thầm mình chỉ muốn đi xe buýt về nhà thôi mà.
Nhưng cậu bé vốn chưa nói được nhiều từ, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng bị cô giáo nựng một cái, rồi nắm tay đưa vào trường mẫu giáo.
"Cô đưa con đi tìm cô Chu nhé."
Vừa bước vào cổng trường hai bước, Thẩm Ý - người vừa xuống taxi ở bên kia đường thấy vậy vội vàng chạy về phía cổng trường.
"Cô giáo! Cô giáo, đó là con tôi mà!"
Thẩm Ý cùng các phụ huynh khác bị chặn lại ở cổng trường, trên trán lấm tấm mồ hôi, thở hổn hển vẫy tay với cô giáo.
Các giáo viên khác đang đón trẻ ở cổng vội vàng khuyên nhủ:
"Không sao đâu, phụ huynh cứ yên tâm nha, anh đừng vội, mỗi thứ hai trẻ con đi học đều cần thời gian để thích ứng một chút là lại quen ngay ấy mà."
Thẩm Ý nhìn bóng lưng nhỏ bé của Tần Trì Trì khuất xa, đưa tay lau mồ hôi rơi xuống, khóc không ra nước mắt nói: "Nhưng con tôi không phải học sinh ở trường mẫu giáo này!"
Không đúng, Tần Trì Trì còn chưa đi học mẫu giáo cơ mà!
Các giáo viên khác đồng loạt kêu lên một tiếng, mắt mở to dần.
—
Tần Trì Trì được cô giáo tốt bụng đưa đến lớp Chồi 3.
Trường mẫu giáo này được trang trí bằng những bức vẽ nguệch ngoạc đầy màu sắc, trên tường lớp học còn có các hình dán động vật nhỏ do giáo viên tự làm.
Phía cuối lớp học có những món đồ chơi như ngựa gỗ, khối xếp hình, mô hình xe đua, nhiều đứa trẻ đến sớm đã tụ tập ở đó chơi đùa.
Những đứa trẻ còn lại thì nước mắt lưng tròng, khóc lóc gọi mẹ cha, không muốn đi học.
Cô Chu đang dỗ dành cậu bé hay khóc nhất lớp, cô ấy thở dài mệt mỏi mấy hơi, nhưng trên mặt vẫn cố gắng nở một nụ cười dịu dàng.
"Cô Chu, tôi đưa học sinh lớp cô đến rồi đây."
Cô Chu đáp lại một tiếng, vừa ngẩng đầu lên định cảm ơn thì bắt gặp ánh mắt thờ ơ của Tần Trì Trì.
Cô Chu cảm thấy nghi ngờ, nhìn Tần Trì Trì mấy lần, không nhịn được hỏi:
"Con không phải là học sinh lớp cô đúng không?"
Tần Trì Trì chậm rãi gật đầu, ừ một tiếng.
"Không phải."
Cậu bé thốt ra hai chữ.
Cô giáo đưa cậu bé đến cũng giật mình, kêu lên một tiếng, gãi đầu nói:
"Không phải lớp cô, vậy thì là lớp của ai?"
Tần Trì Trì buông tay đang được nắm, lặng lẽ thở dài.
Hai cô giáo lúc này đều hơi hoang mang, cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó không ổn.
"Không đúng, các giáo viên khác ở cổng đều nói không phải học sinh lớp mình..."
"Cô Chu ơi, đưa nhầm rồi, đưa nhầm rồi!"
Một thầy giáo trẻ cắt ngang lời họ, chạy từ cửa vào vội vàng hét lớn về phía này.
Trước cổng trường mẫu giáo, tiếng khóc thét lẫn tiếng nức nở khe khẽ của trẻ con, cùng với đủ loại tiếng cười đùa ồn ào hòa vào nhau, khiến Thẩm Ý cảm thấy choáng váng.
Cậu ôm ngực cảm nhận nhịp tim đập yếu ớt, không nhịn được quay lưng lại hít một hơi thật sâu.
Không khí buổi sáng vẫn còn hơi se lạnh, Thẩm Ý ho khan hai tiếng, gò má cũng vì thế mà ửng đỏ.
Chuyện hôm nay xảy ra quá đột ngột, Thẩm Ý kéo theo cơ thể yếu ớt sau tai nạn xe có thể trụ đến giờ đã là không dễ dàng rồi.
Đang nghĩ lát nữa có nên đi bệnh viện kiểm tra không, vừa ngẩng đầu lên cậu đã thấy cô giáo dẫn Tần Trì Trì đi ra.
Thẩm Ý đứng thẳng người, nở một nụ cười nhợt nhạt: "Xin lỗi, đã làm phiền mọi người rồi."
Các cô giáo mới là người cảm thấy ngại ngùng, vội vàng xua tay nói: "Không có không có, là do sai lầm trong công việc của chúng tôi mới đúng!"
Hiệu phó nhận được điện thoại cũng vội vàng chạy ra từ trong trường, áy náy nắm tay Thẩm Ý liên tục xin lỗi.
"Cô giáo phụ trách đưa đón học sinh cũng mới đến không lâu, hôm nay lại quên mang theo danh sách nên không nhận ra đây không phải là học sinh của trường chúng tôi. Để tỏ lòng xin lỗi, chúng tôi sẽ chịu toàn bộ chi phí taxi của nhà mình."
Hiệu phó còn tặng Tần Trì Trì một món quà xin lỗi - một bộ sách tranh và bút màu dành cho trẻ em do trường mẫu giáo đặt làm riêng.
Dưới ánh nắng vàng rực rỡ, Tần Trì Trì xách túi quà đựng sách tranh, trở lại bên cạnh phụ huynh của mình.
Hai cha con bận rộn cả một buổi sáng, cuối cùng cũng trở về nhà với vẻ mặt mệt mỏi mà chẳng làm được gì.
Cả hai đều ngầm hiểu, không ai nhắc lại chuyện đi trung tâm thương mại nữa.
Mỗi người tìm một chỗ trên ghế sofa rồi im lặng nằm.
Khi cảm giác khó chịu ở tim dịu đi, Thẩm Ý mới ngồi dậy rót cho mình một tách trà.
"Lần sau không được tự ý lên xe lạ, nhất định phải đi theo bên cạnh ba, nếu không sẽ có kẻ xấu bắt cóc con đi đấy."
Thẩm Ý xoa đầu tên nhóc phản diện, kiên nhẫn dạy dỗ cậu bé.
Tần Trì Trì cũng còn sợ hãi, bên tai dường như vẫn còn tiếng ồn ào của bọn trẻ, cả người cậu bé có vẻ đờ đẫn, gật gật đầu với Thẩm Ý.
"Đi theo ba."
Hiếm khi Tần Trì Trì nói được ba chữ.
Thổi nhẹ vào tách trà nóng, Thẩm Ý khẽ gật đầu, tỏ vẻ hài lòng.
Nhấp một ngụm trà, cậu đặt tách trà xuống với vẻ mặt thư thái.
"Đã đến trường mẫu giáo rồi, hay là vài ngày nữa ra ngoài tìm xem có trường mẫu giáo nào còn nhận thêm học sinh không, vừa hay con cũng đủ tuổi rồi."
Nhóc con năm nay đã gần năm tuổi rồi, đến giờ vẫn chưa đi học mẫu giáo.
Trễ thêm nửa năm nữa là đến tuổi đi học tiểu học luôn rồi.
Thẩm Ý sẽ không để nhân vật phản diện nhỏ bỏ lỡ bất kỳ giai đoạn trưởng thành nào, nhất định phải đưa cậu bé đến trường mẫu giáo!
Đang ôm cốc sữa từ từ uống, Tần Trì Trì nghe vậy liền bị sặc, ho đến đỏ cả mặt.
Thẩm Ý còn không khách khí mà cười nhạo: "Con xem con kìa, kích động đến mức sặc luôn rồi."
Tần Trì Trì càng thêm đờ đẫn, đôi mắt nhỏ như mất đi thần thái.
Cậu bé nằm dang tay dang chân chiếm một khoảng nhỏ trên ghế sofa, vẻ u ám bao trùm trên đỉnh đầu nhóc.
"Không đi."
Một lúc lâu sau, cậu bé mới đột nhiên ngồi thẳng dậy, kiên quyết nói với Thẩm Ý.
Thẩm Ý đang uống nửa cốc trà dưỡng sinh, hai chân dài bắt chéo, nghe vậy nhướng mày, dứt khoát phủ quyết.
"Không được, trẻ con đều phải đi học, bây giờ con là con trai của ba, ba phải có trách nhiệm với con."
Biết nhân vật phản diện nhỏ tính tình trầm lặng, không giỏi ăn nói, không thể nói ra lời từ chối nào, Thẩm Ý bèn trực tiếp phớt lờ ánh mắt u oán của cậu bé, vui vẻ cười rộ lên.
"Con thấy trường mẫu giáo hôm nay thế nào? Chiếc mũ vàng nhỏ mà các bạn đội cũng khá đẹp, nhìn từng đứa thật đáng yêu."
Tần Trì Trì nghĩ đến những đứa trẻ khóc lóc không ngừng trong trường mẫu giáo đó, cánh tay nhỏ lập tức nổi da gà. (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)
Rùng mình một cái, Tần Trì Trì nhanh chóng từ chối: "Không muốn."
Thẩm Ý cũng cảm thấy trường mẫu giáo này có chút không đáng tin cậy.
Học sinh quá đông, giáo viên bận rộn không xuể chắc chắn sẽ xảy ra sai sót.
Đang chống cằm, Thẩm Ý còn chưa kịp suy nghĩ thêm thì đã nhận được điện thoại của người phụ trách chương trình.
Hôm qua, sau khi chương trình tạp kỹ của họ phát hành đoạn giới thiệu, đã trôi qua cả một đêm.
Có thể nói đoạn giới thiệu này hoàn toàn không tạo ra bất kỳ làn sóng nào.
Điểm duy nhất có chút sức nóng là đoạn video do fan cắt ghép Thẩm Ý hát.
Vào lúc nửa đêm, đoạn video này trong thời gian ngắn ngủi đã leo lên cuối bảng xếp hạng tìm kiếm.
Mặc dù sau đó nhanh chóng bị tụt xuống.
Nhưng đây là lần đầu tiên không cần bỏ tiền, hoàn toàn dựa vào chia sẻ tự động của cư dân mạng mà lên hot search đó!
Tổ chương trình sau khi nhìn thấy cũng dành một chút chú ý cho Thẩm Ý.
Nhưng cũng không nhiều.
Dù sao chương trình này cũng hỗn tạp, nhà đầu tư lớn nhất lại nhét một đống ngôi sao nhỏ vào, trong chương trình căn bản không có chỗ cho Thẩm Ý tồn tại.
Người phụ trách nói ngắn gọn về địa điểm và thời gian ghi hình tập đầu tiên cho Thẩm Ý rồi vội vàng cúp máy.
Thẩm Ý nghe xong rồi ném điện thoại sang một bên, đầu đập mạnh vào ghế sofa.
Thở dài một hơi, cậu chia sẻ tin xấu này với Tần Trì Trì.
"Ngày kia chúng ta phải đi ngoại ô ghi hình tập đầu tiên của chương trình, tổng cộng một ngày rưỡi."
Dang hai tay ra, Thẩm Ý bất lực nói: "Xem ra hai ngày này không thể giúp con tìm trường mẫu giáo rồi."
Đôi mắt Tần Trì Trì bỗng sáng lên một chút.
Nhưng nghĩ đến việc tham gia chương trình vẫn phải đối mặt với chín đứa trẻ khác, ánh sáng trong mắt cậu bé lại nhanh chóng lụi tàn.
Sau những gì đã trải qua hôm nay, Tần Trì Trì chỉ muốn tránh xa loài sinh vật mang tên trẻ con này.
Mặc dù tạm thời không thể đi học mẫu giáo, nhưng Thẩm Ý đã đưa việc giáo dục lên lịch trình.
Buổi chiều cậu cho cậu bé xem một bộ phim hoạt hình giáo dục trẻ em trên tivi.
Trước đây, Tần Trì Trì chỉ xem tivi treo trên tường trong siêu thị, qua khung cửa kính và những kệ hàng cao ngất trong khi đi nhặt ve chai.
Lúc đó, cậu bé không có suy nghĩ gì khác, chỉ muốn nhặt thật nhiều chai lọ, tốt nhất là bán hết tất cả chai lọ trên đường để đổi lấy tiền.
Bà nội nói Tần Trì Trì là một đứa trẻ vô dụng, nhưng cậu bé cảm thấy mình không phải vậy.
Cậu bé mới năm tuổi nhưng đã có một khoản tiền tiết kiệm nhỏ ba chữ số nhờ việc nhặt ve chai rồi.
Không phải đứa trẻ nào cũng có khả năng như cậu đậu.
Nhưng từ khi đi theo Thẩm Ý, Tần Trì Trì đã không còn đi nhặt ve chai nữa.
Cậu bé dần dần bị cuộc sống nhàn nhã như cá mặn làm cho tha hóa.
Nhấp một ngụm sữa nhỏ, Tần Trì Trì thở dài lắc đầu.
Gác chân lên, Tần Trì Trì dựa vào ghế sofa, tận hưởng khoảng thời gian xem tivi của riêng mình.
Thấy cậu bé xem say sưa, Thẩm Ý cũng không làm phiền, cậu đi vào phòng ngủ kéo vali ra sắp xếp hành lý cần dùng cho buổi ghi hình ngày kia.
Thời gian trôi qua nhanh chóng.
Hai ngày sau, hai người đúng giờ xuất hiện tại ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô nơi ghi hình.
Buổi sáng sớm se lạnh, ánh nắng mặt trời chói chang nhưng vẫn không thể ngăn được không khí lạnh lẽo.
Thẩm Ý đẩy vali, đi hai bước nghỉ một bước, chậm rãi dắt Tần Trì Trì đi đến trường quay.