Người Đẹp Cá Mặn Bạo Hồng Trong Chương Trình Thiếu Nhi

Chương 8: Lên xe buýt trường


3 ngày

trướctiếp

Hơn mười giờ đêm, đúng vào thời gian cao điểm của các buổi phát sóng trực tiếp.

Cuộc sống về đêm của đại đa số giới trẻ mới chỉ bắt đầu.

Cuộc cạnh tranh trên bảng xếp hạng của ứng dụng livestream "Mèo Con" mới ra mắt đang vô cùng khốc liệt.

Trên trang chủ, hiệu ứng quà tặng đột nhiên lóe lên trên cùng, một thông báo lướt qua:

[Chúc mừng streamer Thẩm Thẩm Thẩm Thẩm Ý nhận được một chiếc du thuyền vũ trụ ~]

Du thuyền vũ trụ là món quà đắt nhất trong tất cả các quà tặng, đứng đầu cùng với Cơn mưa sao băng và Trái tim rực rỡ, mỗi chiếc có giá lên đến mười nghìn tệ.

Thông thường khi có một món quà như vậy được gửi tặng, trang web sẽ thông báo toàn màn hình một lần ở đầu trang.

Không ít cư dân mạng hiếu kỳ đã nhấp vào thông báo, nhưng lại phát hiện phòng livestream này đã tắt rồi.

Nhận được một món quà lớn như vậy mà vẫn có thể bình tĩnh tắt livestream.

Streamer nhỏ này có chút gì đó đặc biệt đấy, những cư dân mạng nhấp vào xem không khỏi nghĩ vậy.

Còn những khách mời khác trong chương trình tạp kỹ vừa mới kết thúc buổi livestream, khi nhìn thấy tên của Thẩm Ý xuất hiện họ đều ngẩn người ra một lúc.

Có điều họ lại nhớ đến khuôn mặt của Thẩm Ý...

Có vẻ như việc có fan hâm mộ giàu có yêu thích cậu ta cũng là điều bình thường.

Nhưng điều này không đại diện cho điều gì cả.

Chương trình tạp kỹ này của họ là dạng ghi hình trước, trong đoạn trailer, ngay cả cảnh quay của Thẩm Ý cũng xếp cuối cùng.

Chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng cậu qua các khe hở, cậu ta có thể nổi tiếng được mới lạ.

Nghĩ như vậy, lòng ghen tị của các khách mời khác cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Triệu Mộng vô tình lướt vào phòng livestream của Thẩm Ý, trở thành một trong những người đầu tiên bị thu hút bởi vẻ đẹp của cậu. Cô là một người hoàn toàn "cuồng nhan sắc", cô không có yêu cầu gì khác đối với người nổi tiếng cả, họ chỉ cần có khuôn mặt đẹp là được rồi!

Trong hai tiếng xem Thẩm Ý livestream, Triệu Mộng cảm thấy trái tim mình đập loạn nhịp suốt cả đêm.

Đây rốt cuộc là mỹ nam tuyệt thế nào vậy trời ơiiiiii!

So với những nam ngôi sao tự xưng là "nhan sắc bá chủ" khác trong giới giải trí, thì khuôn mặt của Thẩm Ý quả thực có thể nghiền nát họ không thương tiếc.

Quan trọng là cậu ấy còn hát rất hay nữa chứ!

Triệu Mộng cũng được coi là một "tay kéo vàng" nổi tiếng trong cộng đồng fan, cô cũng đã từng hâm mộ vô số người nhưng chưa bao giờ thật sự yêu thích ai cả.

Nhưng bây giờ cô lại thật lòng thích Thẩm Ý, đến mức suốt cả đêm không ngủ được, cứ tua đi tua lại đoạn Thẩm Ý hát, cuối cùng cô đã cắt ghép thành một video hoàn chỉnh với đôi mắt thâm quầng của mình.

Sau khi đăng video đã chỉnh sửa lên Weibo, cô mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

Trong đêm khuya tĩnh lặng, ngay cả những "cú đêm" mạnh mẽ nhất cũng đã không thể chống lại cơn buồn ngủ.

Tuy nhiên, Tần Thâm - người đang nghe đi nghe lại đoạn Thẩm Ý hát trong buổi livestream, lại là một ngoại lệ.

Anh khẽ nhíu mày, chống cằm cúi đầu chăm chú xem livestream.

Mỗi lần nghe Thẩm Ý ngân nga xong, anh lại kéo thanh tiến trình tua lại từ đầu để nghe lại một lần nữa.

Cho đến khi điện thoại dựa theo sở thích của anh đã đề xuất một đoạn âm thanh Thẩm Ý hát đã được biên tập sẵn.

Lần đầu tiên Tần Thâm cảm thấy cái "bong bóng lọc thông tin" này dường như cũng có chút tác dụng.

Sau khi bật chế độ tự động phát lại bài hát, Tần Thâm nằm trên giường ngủ một mạch đến sáng.

Ánh sáng bình minh ló dạng, mặt trời vàng rực như quả hồng chín mọng từ từ nhô lên từ đường chân trời.

Gió buổi sớm vẫn còn hơi se lạnh, nhưng may mắn là ánh nắng chiếu vào người vẫn ấm áp.

Thẩm Ý có thói quen sinh hoạt rất đều đặn, mặc dù tối qua vì livestream nên ngủ muộn một chút, nhưng sáng nay vẫn dậy trước bảy giờ.

Sau khi hâm nóng bát chè ngô ngọt còn thừa từ tối qua, rồi đặt một suất bánh bao hấp giao tận nhà xong, Thẩm Ý mới quay lại phòng ngủ giúp Tần Trì Trì mặc quần áo.

Tần Trì Trì có khả năng tự lập rất tốt, hầu như không cần Thẩm Ý giúp đỡ mình làm gì cả.

Nhưng chiếc áo hoodie mà Thẩm Ý mua cho cậu bé hai ngày trước lại hơi chật ở cổ.

Mỗi lần mặc áo, Tần Trì Trì đều đỏ bừng mặt, phải vật lộn một lúc mới có thể đưa đầu nhỏ ra khỏi áo.

Khi Thẩm Ý đi vào Tần Trì Trì đang đội áo trên đầu, giống như đội một chiếc mai rùa đang cố gắng vùng vẫy.

Đôi tay nhỏ bé của cậu dùng hết sức kéo áo xuống, cái trán nhỏ bị áo siết chặt đến nỗi in hằn vết đỏ.

Thẩm Ý thấy vậy bèn vội vàng đến giúp đỡ, dùng tay giữ cổ áo.

Với sự nỗ lực của cả hai, cuối cùng khuôn mặt của Tần Trì Trì cũng lộ ra.

Trên đầu là một mớ tóc rối bù, miệng cậu bé hơi hé mở, đôi mắt thì long lanh, cứ giống như một chú nhím nhỏ đang ngơ ngác.

Mỗi lần như vậy Thẩm Ý đều trêu chọc cậu bé một lúc, lần này cũng không ngoại lệ, cậu xoa mạnh mái tóc mềm mại của nhân vật phản diện nhỏ.

"Haha, Tần Trì Trì, tóc con dựng đứng lên rồi kìa!"

Tần Trì Trì cụp mắt xuống, hai tay nhỏ nắm chặt áo, tự mình buồn bực.

Thẩm Ý lại nhân lúc cậu bé không chú ý, véo má mềm mại của Tần Trì Trì, cuối cùng mới hài lòng dắt đứa trẻ đi rửa mặt.

Tần Trì Trì đứng trên ghế đẩu ở trước gương, phớt lờ ánh mắt đầy ý cười của Thẩm Ý, nghiêm túc chải lại mái tóc rối bù của mình.

Thẩm Ý dựa vào khung cửa, cậu chống cằm suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng: "Hôm nay chúng ta ra ngoài một chuyến, tóc con cũng dài rồi nên đi cắt thôi, rồi mua thêm vài bộ quần áo vừa vặn nữa."

Thông thường, mỗi khi ra ngoài Thẩm Ý sẽ mua sắm rất nhiều, sau đó như một con ốc sên trốn trong vỏ, mười ngày nửa tháng tiếp theo sẽ không ra ngoài.

Có điều nghĩ đến Tần Trì Trì dù sao cũng là một đứa trẻ đang ở độ tuổi hiếu động, suốt ngày ở nhà cũng không phải là cách hay.

Nhân dịp này vừa mua sắm đồ dùng vừa đưa nhóc con đi dạo một vòng luôn.

Thẩm Ý gật đầu nghĩ.

Tần Trì Trì cũng có tính cách khá điềm tĩnh, không có ý kiến gì mà gật đầu đồng ý.

Ăn xong, cậu bé được người lớn nhà mình nắm tay xuống lầu đi dạo.

Khu chung cư này nhiều người trẻ tuổi, nhưng vẫn có những người đã kết hôn và có con, vì vậy sáng sớm đã có người già dắt trẻ con xuống lầu.

Hôm nay là thứ hai, bọn trẻ bị phụ huynh đưa đi học trong tiếng khóc la ầm ĩ.

Khi Thẩm Ý dắt Tần Trì Trì xuống, vừa hay nhìn thấy một hàng trẻ em đứng trước chiếc xe buýt trường học màu vàng phiên bản hoạt hình chibi, từng đứa như củ cải nhỏ đứng xếp hàng chuẩn bị lên xe.

Hai người không để ý lắm, Thẩm Ý tiếp tục dắt Tần Trì Trì ra khỏi khu chung cư, trước tiên đến cửa hàng tiện lợi mua một cái bình nước nhỏ.

Trước đây cậu chưa từng nuôi con, vừa ra khỏi nhà đã phát hiện hai tay trống trơn, cái gì cũng cần mua.

Sáng sớm cửa hàng tiện lợi vắng người, chỉ có một bà cụ dẫn cháu trai đi mua cơm nắm.

Cậu bé mũm mĩm, có lẽ là không muốn đi học, đang nước mắt lưng tròng vừa khóc vừa nhét đồ ăn vào miệng.

Tần Trì Trì ngước mắt nhìn cậu bé mũm mĩm một cái, bị tiếng khóc của đối phương làm phiền, lặng lẽ bước chân ra xa một chút.

Cửa hàng tiện lợi này có cung cấp nước nóng, Thẩm Ý mượn vòi nước rửa sạch bình nước rồi đi đến quầy thu ngân lấy nước nóng.

Bên tai Tần Trì Trì vang vọng tiếng khóc của cậu bé mũm mĩm kia, không chịu nổi nữa nên đi ra ngoài đến trước cửa đón gió lạnh.

Tần Trì Trì khoanh hai tay sau lưng đứng trên bậc thềm, đôi vai thẳng tắp, mắt nhìn thẳng về phía trước.

Tuy còn nhỏ tuổi nhưng lại toát lên vẻ từng trải.

Trong lúc đang ngẩn người, một chiếc mũ nhỏ màu vàng bị gió thổi lăn đến rơi trên hai bàn chân nhỏ của Tần Trì Trì.

Cậu bé cúi xuống nhặt lên, đôi mắt tròn vừa lộ ra vẻ bối rối thì một chiếc xe buýt trường học màu vàng đã dừng lại trước cửa hàng tiện lợi.

Ngẩng đầu lên, Tần Trì Trì nhìn thấy trong xe có mấy đứa trẻ, trên đầu đều đội mũ tròn nhỏ màu vàng giống nhau.

Tần Trì Trì nghĩ có lẽ chiếc mũ này rơi từ trên xe xuống nên cầm mũ bước những bước chân ngắn ngủn đi lên, đưa tay ra muốn trả lại cho họ.

Kết quả Tần Trì Trì còn chưa kịp nói gì, người tài xế nghĩ cậu là học sinh đi xe buýt đến trường đã đóng cửa xe, đạp ga và bắt đầu khởi động xe.

"Các bạn nhỏ ngồi yên nhé, chú sắp lái xe rồi!"

Tài xế dặn dò Tần Trì Trì đang đứng đó một câu.

Tần Trì Trì quay đầu lại nhìn thấy Thẩm Ý đang cầm bình nước chạy vội đến, vẫy tay lia lịa về phía mình, bác tài xế tốt bụng còn vẫy tay chào: "Về đi! Đứa nhỏ đi học mẫu giáo rồi!" (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)

Trong xe, Tần Trì Trì cầm chiếc mũ nhỏ màu vàng, cau mày nhìn bóng lưng của bác tài xế đang lái xe.

Khi bác tài xế nhấn ga, Tần Trì Trì lùi lại hai bước loạng choạng suýt ngã.

Tần Trì Trì vịn vào ghế để đứng dậy, cậu bé vùng ra khỏi tay cô giáo đang đỡ mình, chạy một mạch đến cửa sổ phía sau, bám vào cửa sổ nhìn Thẩm Ý ở bên ngoài.

Bên ngoài xe, Thẩm Ý xách bình nước, thở hổn hển nhìn Tần Trì Trì, đôi mắt mở to kinh ngạc.

Cậu chỉ bước ra khỏi cửa chậm một bước mà đã thấy Tần Trì Trì lên xe buýt của trường mẫu giáo rồi, Thẩm Ý vội vàng đưa tay ra gọi bác tài xế một tiếng.

"Này! Dừng lại nhanh!"

Cậu vẫy vẫy tay còn chưa kịp hét lên, bên cạnh đã vang lên một giọng nói.

Bà cụ trong cửa hàng tiện lợi dắt cháu trai vội vàng chạy ra, hét lớn: "Dừng lại nhanh, cháu tôi còn chưa lên xe mà!"

Tài xế lái quá nhanh, hai người một đứa trẻ đều không đuổi kịp.

Một làn khói xe bay qua, ba người họ đứng tại chỗ, nhìn nhau.

Thẩm Ý cầm bình nước nhỏ, ngơ ngác nhìn chiếc xe buýt trường học dần khuất xa.

Bà cụ bên cạnh có lẽ không phải lần đầu tiên không kịp đưa cháu trai đi học, bà ấy thở dài còn an ủi Thẩm Ý:

"Không sao đâu, trên xe có giáo viên mà, đứa nhỏ khóc một lúc rồi sẽ ổn thôi, làm cha mẹ không thể quá mềm lòng, nếu không sẽ không tốt cho con đâu."

Bà cụ nghĩ Thẩm Ý và mình đều là phụ huynh đưa con đi học, bà cụ với thái độ từng trải vỗ vỗ vai Thẩm Ý.

Thẩm Ý khóc không ra nước mắt, trong lòng thầm nghĩ đây là chuyện gì thế này!

Chỉ có cậu bé mũm mĩm đang nhét cơm nắm vào miệng ợ một cái, nước mắt lưng tròng nhưng là cười phá lên, rồi lau nước mũi ngẩng đầu nói: "Vậy là cháu không cần đi học nữa rồi! A a!"

Ánh nắng mùa thu trải xuống một lớp ánh sáng lấp lánh như những mảnh vàng, trong làn gió vẫn mang theo không khí lạnh, chỉ khi đi dưới ánh nắng cơ thể mới cảm nhận được một chút ấm áp.

Tần Trì Trì được cô giáo nắm tay, bước xuống từ xe buýt của trường mẫu giáo.

Cậu bé giữ vẻ mặt lạnh lùng đứng trước cổng trường, lại khoanh hai tay sau lưng.

Sau đó ngẩng đầu lên, bắt đầu lặng lẽ quan sát ngôi trường mẫu giáo này.

Cô giáo phụ trách đón trẻ em trên xe buýt hôm nay là người mới đến cách đây không lâu, đối mặt với nhiều đứa trẻ khóc lóc ầm ĩ rõ ràng có chút lúng túng.

Cô đưa Tần Trì Trì đến chỗ giáo viên ở cổng trường mẫu giáo, rồi lại vội vàng đi dỗ một đứa trẻ khác đang khóc lóc không muốn đi học.

Mấy giáo viên chủ nhiệm ở cổng nhìn Tần Trì Trì, rồi nhìn nhau một cái, đều cảm thấy cậu bé hơi lạ mặt.

"Bạn nhỏ, con học lớp nào thế?"

Tần Trì Trì thu hồi ánh mắt đang đánh giá trường mẫu giáo, lắc lắc đầu.

"Có phải là lớp của cô Chu không? Cô ấy vừa mới dẫn các bạn nhỏ vào rồi, hay là để cô đưa con đến đó nha."

Chỉ có cô Chu là không có mặt ở đây nên các giáo viên khác cho rằng đây là học sinh lớp cô ấy.

Một giáo viên muốn nắm tay Tần Trì Trì đưa cậu bé vào trong, nhưng Tần Trì Trì lại lùi lại một bước.

Cậu bé cau mày, lắc đầu nói: "Không đi."

Cậu cũng đâu phải là đứa trẻ mẫu giáo ba tuổi.

Căn bản không cần đi học.

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp