(Thầy ở đây không có nghĩa là giáo viên, đây là cách người Trung Quốc gọi một người mà họ kính trọng, người có chuyên môn trong nghề, thói quen hoặc gọi để làm tăng bầu không khí hiếu học, thường gặp trong các chương trình giải trí của Trung Quốc.)

Nhóm cuối cùng chính là Thẩm Ý và Tần Trì Trì.

Hai người bọn họ ngồi trên chiếc ghế sô pha ở trong góc, im lặng không ho he tí nào nên cảm giác tồn tại gần như bằng không.

Thầy phụ trách phỏng vấn ghi hình đơn suýt chút nữa đã quên mất bọn họ.

May mà tổng đạo diễn liếc mắt vào trong góc rồi quay đầu lại gọi một tiếng.

“Số mười, đến nhóm các cậu rồi.”

Thẩm Ý đang chống cằm ngây người thì bị gọi làm cho hú hồn chim én, cậu vội vàng ôm ngực để bản thân mình hô hấp bình tĩnh hơn.

Nhắm mắt đỡ trán, Thẩm Ý nói thầm trong lòng rằng đã trốn xa đến thế rồi, vậy mà vẫn có thể nhìn thấy được.

Suy cho cùng vẫn không trốn được cái khâu này, Thẩm Ý chỉ có thể chậm rì rì đứng dậy, dắt tay Tần Trì Trì đi vào bên trong gian lều.

Bên trong lều bài trí đơn giản và ấm áp, ở giữa đặt chiếc ghế phỏng vấn, phía sau là một phông nền được trang trí kiểu đáng yêu.

Thẩm Ý và Tần Trì Trì một trái một phải ngồi trên ghế.

Một tên thì chống mặt, một kẻ thì cúi đầu, ngây ra riêng phần của mình.

Trông thế này, ngược lại cũng khá có tướng ba con đấy.

Khóe miệng của thầy phỏng vấn ghi hình giật giật, ho một tiếng, định thu hút sự chú ý của hai người phía đối diện.

“Chào mừng thầy Thẩm Ý và bạn nhỏ Tần Trì Trì đến với chương trình của chúng tôi, đồng thời cũng may mắn mà tạo thành một nhóm!”

Thầy phỏng vấn đơn nói rồi vỗ tay trước để dẫn dắt bầu không khí.

Thẩm Ý chậm rãi hoàn hồn lại, lộ ra một nụ cười giả mang tính biểu tượng rồi cũng vỗ tay theo.

Tần Trì Trì cũng ngẩng đầu lên, liếc nhìn thầy phỏng vấn đơn rồi lại nhìn ông ba thực tập một cái, nghĩ ngợi rồi cũng vỗ tay hai cái.

Thầy phỏng vấn đơn vẫn là lần đầu tiên gặp phải một nhóm doanh nghiệp qua quýt như thế, biểu cảm trên khuôn mặt suýt chút nữa đã không giữ vững nổi.

“Thẩm Ý và Trì Trì đều trông có vẻ khá là dè dặt, vậy thì chúng tôi cũng sẽ không nói mấy lời thừa thãi nữa, trực tiếp vào chủ đề chính đi.”

Lấy quyển kịch bản của bản thân mình ra, thầy phỏng vấn bắt đầu câu hỏi đầu tiên:

“Xin hỏi vì sao hai người lại lựa chọn đối phương để trở thành người nhà vậy?”

Thẩm Ý: “Chẳng còn người nào khác nữa.”

Tần Trì Trì theo đó mà gật đầu.

“Vậy nếu như có phụ huynh và đứa trẻ khác ở đó, hai người có còn kiên định mà lựa chọn đối phương trở thành người nhà hay không?”

Thẩm Ý: “Không chắc.”

Tần Trì Trì cũng tiếp tục gật đầu theo.

Thầy phỏng vấn đơn cầm kịch bản ở phía đối diện, suýt chút nữa đã không tiếp tục được nữa.

Phải biết là những nhóm trước đó vào ghi hình vừa mới trả lời câu hỏi đã bắt đầu khơi gợi cảm xúc sến sẩm, ôm lấy đứa trẻ vào lòng, nói năng phải gọi là như một bậc thầy diễn thuyết xuất sắc, nước mắt tuôn như mưa.

Giấy bày trên bàn đều bị bọn họ dùng hết sạch!

Nào có giống cái nhóm này, cái tên phụ huynh Thẩm Ý, chỉ có cái vỏ da bên ngoài là đẹp đẽ đang viết bốn chữ “tôi đang mặc kệ” từ đầu đến chân này.

Khí chất cá mặn dường như đã được ướp vừa ăn rồi.

Tần Trì Trì lại là một cái máy gật đầu vô tình, cái miệng cứ như bị người ta dán keo vào vậy, nửa ngày cũng chẳng phọt ra được một chữ.

Có lẽ là bị khí chất cá mặn của Thẩm Ý ảnh hưởng, sau khi thầy phỏng vấn đơn hỏi xong hai ba câu thì liền phất phất tay với bọn họ.

“Được rồi, đến đây thôi.”

Chỉ quay được ba phút ngắn ngủi thì đoạn phỏng vấn này đã kết thúc rồi.

Thẩm Ý dắt tay Tần Trì Trì, vén rèm rồi bước ra ngoài.

Tần Trì Trì cúi gằm mặt đi theo, đi được một nửa, bé vẫn mím môi, đưa tay lên víu lấy vạt áo của Thẩm Ý.

Góc áo của Thẩm Ý khẽ động đậy, cậu cúi đầu nhìn về phía Tần Trì Trì đang kéo áo mình.

“Làm sao thế? Bị rơi đồ ở phòng phỏng vấn hả?”

Thấy đứa trẻ cứ đứng đó không đi, Thẩm Ý tùy tiện hỏi một câu.

Tần Trì Trì lắc đầu.

Cậu bé mở miệng, rất rất lâu sau mới khó khăn mà thốt ra một chữ: (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)

“Tiền.”

Thẩm Ý thấy ngón tay nhỏ của bé con chỉ về phía khu phỏng vấn, thuận theo hướng ấy nhìn sang, sau đó trong đầu toàn là dấu chấm hỏi.

Tiền, tiền gì cơ?

Xoa cằm mình, Thẩm Ý suy đoán diễn biến tâm lý của nhóc phản diện một lúc.

Có lẽ là thuở ấu thơ phải chịu bạo lực lạnh quá nghiêm trọng, vì thế nên trước mắt hệ thống ngôn ngữ của Tần Trì Trì vẫn đang load, chưa được hoàn thiện.

Cho tới tận bây giờ, thời gian dài như thế mà Thẩm Ý cũng chỉ nghe thấy bé con nói được một chữ “tiền”.

Cân nhắc một lúc rất lâu, Thẩm Ý đoán:

“Tiền của nhóc rơi ở trong đó hả?”

Tần Trì Trì lại một lần nữa lắc đầu, rồi lại dùng cái tay nhỏ kiên định mà cố chấp chỉ vào bên trong khu phỏng vấn.

Thẩm Ý rít lên một tiếng, lại nghĩ mất nửa ngày đột nhiên phúc đến thì lòng cũng sáng ra.

“Nhóc muốn hỏi là quay phỏng vấn rồi mà sao chưa đưa tiền cho nhóc à?”

Đôi mắt nhỏ bị tóc dài che mất của Tần Trì Trì hơi hơi sáng lên, rồi dùng hết sức gật đầu.

Thẩm Ý cong mắt, vò đầu nhóc con, dùng giọng điệu dịu dàng nói ra lời nói vô cùng đau lòng:

“Sẽ không cho nhóc đâu, ghi hình phỏng vấn không có tiền.”

Vốn dĩ trong mắt Tần Trì Trì còn đang sáng lên, đùng một cái…

Tắt.

Ánh mắt trống rỗng, bàn tay nhỏ của Tần Trì Trì cũng buông vạt áo của Thẩm Ý ra, cái đầu nhỏ chầm chậm gục xuống.

Thấy đứa nhỏ chịu phải đả kích, Thẩm Ý lộ ra một nụ cười hả hê, cười trên nỗi đau của người khác.

“Bây giờ đã hiểu rồi chứ, ghi hình chương trình không cần quá chủ động làm gì, xông lên phía trước lại chẳng có tiền, còn chẳng bằng nằm dài rồi nghỉ ngơi cho đã đời ấy chứ.”

Kéo đứa nhỏ vào trong góc, Thẩm Ý trịnh trọng và chân thành truyền bá cho cậu bé về “lý luận cá mặn” của mình.

“Không chỉ ghi hình phỏng vấn sẽ không đưa tiền mà sau này làm nhiệm vụ trong chương trình cũng chẳng có người đưa thêm tiền cho nhóc đâu.”

Nói nhiều như thế, cuối cùng Thẩm Ý kết luận bằng một nhát búa dứt khoát:

“Làm người không cần tích cực quá.”

Tần Trì Trì cúi đầu, lặng lẽ suy tư.

Thấy tam quan của đứa trẻ đang được đập đi xây lại, Thẩm Ý lắc đầu haiz một tiếng.

Toàn bộ nhiệm vụ ghi hình của ngày hôm nay đã kết thúc, ở bên trong lều bạt trừ mấy nhân viên làm công việc di chuyển thiết bị dụng cụ thì cũng chẳng còn người khác ở đó nữa.

Thẩm Ý xoa xoa đầu nhóc phản diện rồi dắt tay bé ra ngoài.

“Đi thôi nào, dẫn nhóc về nhà.”

Cô nhi viện của Tần Trì Trì ở thành phố bên cạnh, ban đầu lúc ký hợp đồng, nhà sản xuất phim dự định cho cậu bé đi tham quan một vòng, vốn không hề cân nhắc đến vấn đề chỗ ở của đứa trẻ.

Tổ tiết mục cũng không phải là chương trình chính quy gì, cho dù có nói chuyện này với bọn họ thì e rằng cũng sẽ chỉ làm qua loa cho xong chuyện.

Những đứa trẻ khác quay xong trailer và phỏng vấn thì toàn bộ đã được người nhà đón về rồi.

Cuối cùng Thẩm Ý mềm lòng, không nhìn được cảnh nhóc phản diện đáng thương ngủ ngoài trời hay trên phố nên dứt khoát dẫn người về nhà mình.

Sau khi tốt nghiệp, Thẩm Ý mua một căn hộ nhỏ rộng vài chục mét vuông nằm trên đường vành đai thứ hai của thành phố, nơi ấy không lớn nhưng được cái môi trường yên tĩnh, hàng xóm ở xung quanh hầu hết là thành phần nhân viên văn phòng trí thức trẻ tuổi.

Về đến cửa nhà, nhân viên chạy việc vặt gọi trên điện thoại cũng vừa đúng lúc đến nơi, Thẩm Ý ký nhận xong thì xách túi đi vào nhà.

Tạch một cái ấn mở đèn trong nhà, Thẩm Ý quay đầu lại, nhìn đứa trẻ rồi lắc lắc chiếc túi vừa mới ký nhận:

“Đến đây đi, thử xem quần áo có vừa người không.”

Mùa thu đến rồi, nếu như còn tiếp tục mặc áo cộc thì nhóc phản diện sẽ bị cóng phát ngốc mất thôi.

Trước kia Tần Trì Trì chưa từng ghi hình chương trình bao giờ, lại thêm việc trước mắt Thẩm Ý sẽ là “ba thực tập” của bản thân mình, bé con còn tưởng rằng trẻ con đều phải ở cùng với phụ huynh thực tập nên ngoan ngoãn theo Thẩm Ý về nhà.

Nghe thấy giọng nói của Thẩm Ý, Tần Trì Trì nhìn thấy bộ quần áo trong tay cậu thì mím cái miệng nhỏ rồi bước đến.

“Nhấc cánh tay nhỏ của nhóc lên nào.”

Thẩm Ý cởi quần áo, mặc cho nhóc phản diện.

Tần Trì Trì thay xong, kích cỡ vừa vặn.

Thẩm Ý vỗ vỗ tay, gật đầu rất hài lòng.

“Được rồi, cởi xuống treo vào trong tủ trước đã, ba dắt nhóc đi tắm, tắm xong thì thay sang quần áo ngủ, ngày mai thì mặc bộ này.”

Tay nhỏ của Tần Trì Trì miết ống tay áo của bộ quần áo dày trên người mình, ngước đôi mắt nhỏ lên nhìn Thẩm Ý một cái.

Trước kia cậu bé sống cùng với bà, từ trước đến nay chưa từng được mặc quần áo mới.

Đều là quần áo nhặt của mấy đứa nhóc hàng xóm không mặc đến nữa, vì thế nên quần áo trên người Tần Trì Trì có nhiều kích cỡ to nhỏ khác nhau, chẳng được mấy bộ vừa người mình.

Hóa ra quần áo vừa người thì khi mặc lên sẽ không bị gió lùa vào.

Tần Trì Trì đang nghĩ như vậy thì bị Thẩm Ý kéo vào trong phòng tắm.

Phòng tắm được lát gạch lát nền màu sáng, nơi này không to nên mỗi một centimet không gian đều được tận dụng triệt để, dù thế nào cũng phải chen chúc thêm một cái bồn tắm đơn cỡ lớn.

Thẩm Ý xả nước nóng vào bồn tắm xong thì ngoảnh đầu lại lột sạch nhóc phản diện, bế vào trong bồn tắm.

Làm đến bước này, Thẩm Ý đã mệt đến mức thở hồng hộc, trán đã chảy một lớp mồ hôi mỏng rồi.

Xoa xoa lồng ngực có trái tim đang đập một cách yếu ớt, Thẩm Ý tiếc mạng mà nói:

“Ba không được rồi, nhóc ngồi vào ngâm mình một lúc trước đi, ba đi nghỉ một lát rồi quay lại.”

Tần Trì Trì ngoan ngoãn ngồi trong bồn tắm xả đầy nước ấm, gương mặt nhỏ bị hun đỏ bừng cả lên, mái tóc lộn xộn cũng bị làm ẩm, từng cọng từng cọng dính trên trán.

Đôi mắt cứ như bị hơi nóng hun cho ướt vậy, trông có vẻ vừa bóng bẩy vừa ngậm nước.

Lần đầu tiên ngâm mình trong nước nóng Tần Trì Trì có cảm giác rất kỳ lạ, bé con ngẩng đầu lên, đôi mắt nhỏ vẫn luôn mở rất lớn.

Đợi đến khi Thẩm Ý nghỉ ngơi cũng được kha khá rồi quay trở lại nhà tắm, cậu liền xắn tay áo lên bắt đầu kỳ cọ cho thằng bé.

Tần Trì Trì là một nhóc con trông khá trắng trẻo, nhưng trên thực tế thì số ghét được cọ ra chẳng hề ít chút nào.

Gương mặt nhỏ của bé đỏ bừng, nửa cái cằm vùi vào trong nước, ngại ngùng như một con tôm con.

Thẩm Ý nghỉ ngơi hai lần, cuối cùng mới tắm rửa sạch sẽ được cho nhóc con, thành công mỹ mãn mà hung hăng thở ra một hơi.

“Lượng công việc của hai ngày nay đã đủ lắm rồi, từ nay mình sẽ không bước ra khỏi cái cửa nhà này nửa bước!”

Thẩm Ý mệt mỏi lớn tiếng tuyên bố.

Nằm dài trên ghế sô pha, Thẩm Ý mệt đến nỗi tay còn chẳng nhấc lên nổi, hai mắt trống rỗng, giống như một con cá mặn không có ước mơ.

Tần Trì Trì mặc trên mình bộ quần áo ngủ vừa người mới được mua về, nhấc cánh tay nhỏ lên rồi lại cử động chân nhỏ.

Làm tổ ở bên cạnh ghế sô pha, bé con không gây ồn ào cũng chẳng quấy phá, chỉ là thỉnh thoảng lại sờ quần áo ngủ trên người mình một lát.

Một lớn một nhỏ, mỗi người đều chìm đắm trong thế giới của riêng mình, bầu không khí vừa bình yên lại hài hòa.

Đợi đến khi Thẩm Ý nằm đủ rồi mới nhấc tay dậy vẫy nhóc phản diện đến bên cạnh.

“Bé con, có đói không?”

Tần Trì Trì nhìn sang, ôm bụng rồi gật gật đầu.

Từ sáng sớm thằng bé đã ngồi xe từ cô nhi viện ở thành phố lân cận đến để ghi hình chương trình, trên đường chỉ ăn trứng gà mà bà viện trưởng cho.

Cả một ngày nay ghi hình, đến cả một ngụm nước cũng chẳng được uống.

Thẩm Ý thì ít nhiều gì cũng đỡ hơn một chút, buổi sáng cậu ở nhà ăn cơm rồi mới ra khỏi cửa.

Suy nghĩ một lúc, Thẩm Ý nghĩ dù sao cũng là người có đứa con rồi, gọi đồ ăn bên ngoài thì không tốt cho dạ dày của đứa trẻ, cậu liền mở miệng mà chẳng có một chút gì là tự nhận biết về bản thân mình:

“Vậy ba đi trổ tài, ninh cho nhóc một nồi súp nấm gà!”

Năm phút sau.

Thẩm Ý đứng trước kệ bếp trong bếp, cầm một miếng thịt vẫn chưa được rã đông, nói:

“Bé con, nhóc nói xem đây có phải là thịt gà không?”

Trước kia Thẩm Ý mua được một mẻ thịt ở siêu thị, cứ thế để đông cứng trong tủ lạnh cũng chẳng lấy ra thêm một lần nào nữa, toàn bộ mấy miếng thịt đều được bọc trong túi nhựa, bây giờ cậu hoàn toàn không phân biệt được nữa.

Tần Trì Trì đứng ở cửa nhà bếp, cái tay nhỏ gãi gãi mặt, ê a một tiếng.

Thẩm Ý vẫn chưa đến bước có thể đọc hiểu được lời nói của nhóc phản diện, cậu đặt miếng thịt lên trên thớt, ánh mắt kiên định.

“Ba cược chính là nó!”

Sự thật chứng minh, là người thì phải nên biết tự lượng sức mình.

Thẩm Ý cược sai rồi.

Bỏ một miếng thịt lợn vào trong nồi đun mất nửa ngày, cuối cùng nấu ra được một nồi súp… có mùi tanh và bọt trắng.

Cứ tạm thời gọi là súp đi, Thẩm Ý nặng nề thở dài rồi nghĩ.

Thẩm Ý chột dạ lau sạch dầu mỡ trên tay, đẩy nồi nước vào sâu bên trong kệ bếp rồi ra vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Quay đầu lại, cậu nhìn nhóc phản diện, nói:

“Nhóc nói xem chúng ta gọi đồ ăn ngoài thì thế nào?”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play