Trong đêm khuya, vầng trăng lưỡi liềm màu bạc lấp ló ẩn hiện sau những nhánh cây.

Thẩm Ý mở cửa sổ cho thông khí, một chút không khí ẩm ướt lạnh lẽo ùa vào, thổi bay đi mùi thức ăn nồng nàn thơm phức trong nhà. 

Thẩm Ý cảm thấy vô cùng mỹ mãn sau khi ăn đồ ăn ngoài, cậu nằm trên sô pha với nụ cười vui vẻ trên môi.

Tần Trì Trì cũng đang ngồi ở một đầu khác của sô pha. Cậu bé ăn no đến mức bụng nhỏ phình ra, thân thể thả lỏng tựa vào sô pha, thi thoảng còn rung rung đôi chân nhỏ của mình. 

Không thể không nói, thật sự rất thoải mái khi ở cùng một chỗ với Thẩm Ý. 

Thậm chí còn thoải mái đến mức có chút nhàm chán.

Thẩm Ý không chơi game nhiều, thỉnh thoảng mới xem di động một lúc. 

Cậu thích im lặng, bình thường cũng không mở TV, cậu chỉ nằm im mà chẳng mong cầu gì. 

Tần Trì Trì đã từng tiếp xúc với rất nhiều người lớn nhưng đây là lần đầu tiên cậu bé gặp một người trưởng thành như Thẩm Ý. 

Tần Trì Trì nghiêng đầu nhìn Thẩm Ý đang nằm bất động trên sô pha. 

Sau khi tự hỏi một lúc lâu vẫn không nghĩ ra được điều gì hữu dụng, Tần Trì Trì nhẹ giọng haiz một tiếng rồi cũng để thân thể trượt dài trên sô pha. 

Bé con im lặng nằm đó, học theo dáng vẻ của Thẩm Ý. 

Sau khi nằm xuống một lúc, Tần Trì Trì nhận ra… 

Sô pha mềm mại quá đi mất ~ 

Nó giống như một đám mây mềm mại êm đềm, toàn thân không có bất kỳ sức chống cự nào mà bị chiếc sô pha mềm mềm bao bọc hoàn toàn. 

Thoải mái đến mức cậu bé không còn muốn đứng dậy nữa. 

Nằm ở đó một lúc, Thẩm Ý mở mắt ra trước, hài lòng thở dài một tiếng. 

“Được rồi, chúng ta nên đi ngủ thôi.” 

Thẩm Ý đứng dậy bế nhóc phản diện lên, ngáp một cái rồi di chuyển đến một nơi khác. 

Nhà trọ chỉ có một phòng ngủ nhưng may là giường đủ lớn, có thêm một bé con thì cũng không có vấn đề gì. 

Thẩm Ý làm việc và nghỉ ngơi vô cùng điều độ, cuộc sống hằng ngày cũng cực kỳ có quy luật; hơn nữa, vụ tai nạn xe cộ đã để lại không ít di chứng, thế nên bình thường cậu rất ít khi chủ động ra khỏi nhà. 

Tần Trì Trì đi theo cậu, thế nên hai ngày nay cuộc sống của bé con cũng vô cùng đơn giản.

Cậu bé không còn phải nghe tiếng khóc lóc và cãi vã của những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi mọi lúc mọi nơi, cũng như những tiếng thở dài buồn bã khi nhìn thấy chúng của các cô các dì đến trại giúp đỡ nữa. 

Lần đầu tiên Tần Trì Trì cảm thấy hóa ra cuộc sống thật sự có thể thoải mái tự do đến mức này. 

Ngay cả làn gió thổi tới cũng mang lại cảm giác tùy theo ý mình. 

***

Tần Trì Trì ngồi trên sô pha, trong tay là một cốc sữa, cậu bé vô thức bắt chéo chân. 

Chân cậu bé rất ngắn, nói là bắt chéo chân nhưng trên thực tế cũng chỉ là một cái chân ngắn này gác lên một cái chân nhỏ khác thôi. 

Đôi chân bé nhỏ thi thoảng sẽ lắc lư qua lại một cái, tỏ vẻ chủ nhân của đôi chân đó vẫn còn đang thở.

Thẩm Ý cũng có tư thế y như vậy, chẳng qua thứ cậu cầm không phải cốc sữa mà là một ly trà sữa cực kỳ không tốt cho sức khỏe. 

Cậu còn nói dối Tần Trì Trì: 

“Đây là một loại sữa khác, chỉ người lớn mới được uống thôi. Con nhìn này, màu sữa của chúng ta giống y hệt nhau đấy.” 

Trà sữa có màu trắng ngà, nhìn qua cũng khá giống sữa. 

Nhưng nhóc phản diện Tần Trì Trì vừa nheo đôi mắt nhỏ sắc sảo của mình lại nhìn là đã nhanh chóng nhận ra sự khác biệt. 

“Ơ!” 

Bé con chỉ vào những viên trân châu màu nâu sẫm dưới đáy cốc trà sữa, đôi mắt nhỏ tròn xoe của cậu bé ngay lập tức mở to nhìn về phía Thẩm Ý. 

Mặt không đỏ tim không đập nhanh, sau khi hút một ngụm trà sữa trân châu, Thẩm Ý nhai mấy cái rồi mới nuốt xuống. 

“Đây là thuốc của ba, ba ngâm nó trong sữa đấy. Con nhìn đi, mặc dù nó chỉ nhỏ như hạt đậu đen nhưng thực ra vị của nó đắng lắm luôn.” 

Tần Trì Trì thua vì còn tuổi còn nhỏ. 

Cậu bé tin.

Không thèm quan tâm đến trà sữa của Thẩm Ý nữa, Tần Trì Trì dùng ống hút uống hai ngụm sữa, tiếp tục khoanh đôi chân ngắn ngủn trên sô pha.

Thẩm Ý lừa dối cho qua chuyện nheo lại đôi mắt sáng, cậu vui vẻ đến mức phải nhỏ giọng ngâm nga một giai điệu.

Tiếc là đã làm chuyện xấu thì kiểu gì cũng sẽ gặp báo ứng. 

Không lâu sau, Thẩm Ý nhận được điện thoại của tổ chương trình dành cho trẻ em. 

“Cái gì? Chúng tôi phải livestream vào tối ngày hôm nay á?” 

Thẩm Ý ngay lập tức cảm thấy cả thế giới của mình đều đang sụp đổ.

Tâm trạng vui vẻ suốt cả ngày hôm nay của cậu cuối cùng đã bị tổ chương trình phá hỏng. 

Người phụ trách kết nối với Thẩm Ý của tổ chương trình còn nhắc nhở: 

“Tám giờ tối hôm nay sẽ được phát sóng trực tiếp trên trang Mèo Con. Chương trình đã được tạo nhiệt trên Weibo trước rồi, bây giờ những ngôi sao tham gia chương trình sẽ bắt đầu livestream vào lúc này. Cậu nhớ phải nhiều lần nhắc đến tên chương trình trong suốt khoảng thời gian livestream đấy nhé. Chín giờ tối nay, ekip sẽ tung trailer chương trình lên mạng, hãy kêu gọi người hâm mộ của cậu ủng hộ nhiều hơn, góp phần tăng lượt xem cho chương trình nhé.” 

Mặc dù những người tham gia chương trình này đều là những ngôi sao nhỏ không quá nổi tiếng, nhưng dù sao thì họ vẫn có một lượng fan nhất định trong giới giải trí. 

Thẩm Ý nghe xong, nghĩ đến số lượng fan trên Weibo của mình chỉ có hai người, bèn im lặng. 

Người phụ trách thấy Thẩm Ý không nói chuyện thì mở miệng nói tiếp:

“Cậu cũng nên chuẩn bị trước một chút đi. Cậu có thể livestream cùng với đứa con thực tập của cậu, để tạo ra những chủ đề ấm áp và cảm động. Bây giờ nội dung về những em bé đáng yêu vẫn hút được lượng lớn người xem đấy.” 

Thẩm Ý gãi gãi mặt, suy nghĩ một chút rồi hỏi: 

“Nếu không có ai xem livestream của tôi thì tôi có bị trừ tiền không?” 

Phí quảng cáo mà cậu nhận được khi đồng ý tham gia chương trình này thấp đến mức đáng thương. Nếu còn bị trừ bớt tiền thì cậu thật sự sẽ mặc kệ tất cả đó! 

Nhóc phản diện Tần Trì Trì cực kỳ nhạy cảm với từ “Tiền” cũng đột nhiên ngẩng đầu lên.

Vừa nhấm nháp chút sữa bằng ống hút thủy tinh vừa nheo cặp mắt nhỏ nghiêm túc lại. 

Trừ tiền, thế này là không được rồi! 

Tần Trì Trì đặt mạnh cốc sữa xuống bàn, khuôn mặt nhỏ hiện lên vẻ kiên quyết, cặp mông be bé cũng dịch sang ngồi ngay bên cạnh Thẩm Ý. 

Cậu bé ôm lấy cánh tay ngắn nhỏ của mình rồi nghiêm túc lắng nghe người đối diện nói. 

“Không có chuyện đó đâu, cậu cứ yên tâm. Nếu buổi livestream của cậu bùng nổ trên mạng lưới internet thì tôi chắc chắn sẽ nói với đạo diễn để ông ta cho cậu thêm cảnh quay trong chương trình chính thức!” 

Người phụ trách còn tưởng là Thẩm Ý đang lo mình không được hot, sẽ bị so sánh với những người nổi tiếng khác nên đã mở miệng an ủi vài câu. 

“Những người nổi tiếng khác cũng toàn là người mới ra mắt thôi, fan hâm mộ mới chỉ có vài nghìn người, cậu không cần phải lo lắng quá đâu!” 

Tổng số người hâm mộ của Thẩm Ý chỉ có hai người, điều đó càng khiến cậu cảm thấy bất an hơn.

Thẩm Ý xấu hổ gãi mặt, mơ hồ đáp lại. 

“Vậy tôi không làm lãng phí thời gian của cậu thêm nữa, cậu đi đăng thông báo về buổi phát sóng trực tiếp lên nền tảng Weibo trước đi, cố gắng làm cho tất cả fan của cậu đều biết về buổi livestream sẽ diễn ra vào đêm nay.” 

Thẩm Ý buông thả chính mình ừm một tiếng rồi mới cúp điện thoại. 

Sau khi Tần Trì Trì ngồi bên cạnh nghe được thông tin tiền sẽ không bị trừ bèn từ từ dịch cái mông nhỏ về lại chỗ cũ. 

Cậu bé bưng cốc sữa của mình lên một lần nữa, chậm rãi uống hai ngụm thì mới nhận ra sữa vẫn rất ngọt và thơm. 

Thấy ông ba nhà mình đang cau mày, Tần Trì Trì lắc đầu thở dài. 

Bước đôi chân ngắn ngủn đi qua, Tần Trì Trì lẳng lặng vỗ lên bả vai ông ba thực tập. 

Mặc dù cậu bé chưa nói gì nhưng Thẩm Ý vẫn cảm nhận được sự an ủi một cách sâu sắc từ nhóc phản diện. 

Chỉ là không hiểu sao động tác mang tính an ủi này của cậu bé lại có chút già trước tuổi. 

Thẩm Ý buồn cười, ôm chặt Tần Trì Trì vào lòng rồi xoa mạnh đầu bé con. 

Nhìn thấy đôi mắt nhỏ của Tần Trì Trì mở lớn đầy giận dữ, tỏ ra tức không nói thành lời; tâm trạng của Thẩm Ý đột nhiên trở nên tốt hơn không ít.

“Được rồi, đi chơi đi.” 

Thẩm Ý phẩy tay với bé con rồi đuổi Tần Trì Trì đi. 

Bây giờ cậu phải bắt đầu làm việc nghiêm túc, không thể chơi bời lêu lổng với cậu bé được nữa. 

Tần Trì Trì nắm chặt bàn tay nhỏ bé khi đột nhiên bị đuổi đi. Cậu bé lẳng lặng đi đến bên cửa sổ, nheo đôi mắt tròn xoe của mình lại.

Bé con tức giận rồi. 

Trong ngày hôm nay, bé sẽ không nói chuyện với ông ba này của mình nữa!

Vốn dĩ Tần Trì Trì cũng đã không hề nói một câu suốt cả ngày rồi, giờ cậu bé còn đứng bên cửa sổ im lặng ngắm hoàng hôn suốt nửa giờ nữa.

Ở đầu bên kia, Thẩm Ý ngồi nghịch điện thoại một lúc lâu. Sau khi đăng một bài weibo thông báo về việc phát sóng trực tiếp, cậu ngay lập tức thở ra một hơi dài đầy nhẹ nhõm. 

“Được rồi, hai người hâm mộ đều đã được thông báo.” 

Thẩm Ý khá là thích hai fan trên Weibo của mình, họ tri kỷ lắm đấy. 

Không lâu sau, ba của Thẩm Ý - một trong hai người hâm mộ của cậu - đã gọi điện thoại tới hỏi han. 

“Con trai, con muốn phát sóng trực tiếp à! Đừng làm mình mệt mỏi quá nhé!” 

Ba Thẩm Ý nói rất to, giọng nói nghe tràn đầy sức sống, ông còn có dáng vẻ vô cùng cao to cường tráng. 

Trái ngược với ông ba nhà mình, Thẩm Ý có một giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo, giọng điệu chậm rãi không hề vội vã, như có một nhịp điệu độc đáo nào đó vậy.

“Đúng vậy ạ. Livestream phải mất khoảng hai tiếng đồng hồ, đến lúc đó nếu ba rảnh rỗi không có việc gì làm thì mở lên xem, coi như tiếp thêm chút danh tiếng cho phòng phát sóng trực tiếp của con nhé.” 

Ba Thẩm đã quen với việc livestream. Ông có mở một cửa hàng quần áo bán trực tuyến, doanh thu của nó rất tốt. Tối nào cửa hàng cũng livestream bán hàng, ông còn thường xuyên qua đó hỗ trợ chiếu sáng. 

Ba Thẩm là một ông chủ cửa hàng có kinh nghiệm vô cùng phong phú trong việc chiếu sáng. 

“Được rồi, đừng lo lắng, tối nay ba chắc chắn sẽ tới chỗ con. Con có cần thiết bị chiếu sáng không? Bây giờ kỹ thuật chiếu sáng của ba thậm chí còn không cần phải dùng đến phương pháp cà mịn da nữa đấy!” 

Thẩm Ý buồn cười đến nỗi hai mắt đều cong lên, cười hai tiếng rồi nói không cần.

Hai người nói thêm vài câu, ba Thẩm vẫn cần phải trông chừng kho hàng nhập hàng nên sau khi dặn dò Thẩm Ý chú ý sức khỏe, ông liền cúp điện thoại. 

***

Màu đen dần dần che kín bầu trời màu đỏ hồng, những vì sao từ từ xuất hiện, sáng rực lên như đang có hàng vạn cái đèn lồng. 

Thẩm Ý đóng cửa sổ, kéo rèm lại làm nền. Cậu không mở sớm hơn một giây so với dự kiến mà buổi phát sóng trực tiếp bắt đầu vào một phút cuối cùng.

Tần Trì Trì được bữa cơm tối ngon lành dỗ ngọt cũng nghiêm túc ngồi xuống cạnh ông ba thực tập. 

Hai người cùng nhau lấy tay chống lên mặt, nói xin chào với cái điện thoại di động, sau đó bắt đầu ngồi ngẩn người trước ống kính. 

Ngoại trừ một vài tin nhắn dồn dập từ máy chủ thì phòng phát sóng trực tiếp của họ có vẻ khá là trống trải. 

Mãi đến khi ba của Thẩm Ý tiến vào thì bầu không khí quạnh quẽ mới có sự thay đổi.  (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)

[Con trai, con đã ăn cơm chưa?] 

[Nhớ chú ý sức khỏe, con không được học theo những ngôi sao khác mà nhịn không ăn cơm tối nghe chưa? Sức khỏe luôn là thứ quan trọng nhất!] 

[Tung hoa tung hoa~] 

Ba Thẩm nhiệt tình đến mức chỉ một mình ông cũng có thể biểu diễn ra bầu không khí sôi động như đang có hàng trăm người xuất hiện trong phòng phát sóng trực tiếp.

Thẩm Ý nhìn thấy bão bình luận của ba mình, trong mắt thoáng hiện ý cười, bắt đầu trả lời từng bình luận của ba Thẩm. 

“Con ăn rồi, cơm tối nay còn có cả cá kho tộ nữa đó.” 

Thẩm Ý vỗ nhẹ vào đầu nhóc phản diện rồi vừa cười vừa nói tiếp: 

“Con còn hâm nóng sữa cho bé con này nữa, bữa cơm tối nay thịnh soạn lắm ạ.” 

Một số người hâm mộ bị thu hút bởi weibo của chương trình đã bị giá trị nhan sắc của Thẩm Ý đánh bại kể từ khi cậu xuất hiện. 

Ánh sáng chiếu lên khuôn mặt trong sáng và trắng trẻo của cậu, đôi môi nhạt màu hơi hơi nhếch lên, nụ cười nhẹ như từng gợn sóng nhỏ xuất hiện trên mặt nước sau khi bị thổi qua, chỉ cần một chút thôi cũng có thể làm cho trái tim người ta loạn nhịp. 

Thẩm Ý trở nên dịu dàng hơn nhiều, cảm giác cậu như một miếng bơ đang tan chảy từng chút một dưới ánh nắng mặt trời. 

Giờ phút này, phần bình luận cũng bắt đầu xuất hiện: 

[Cậu là ngôi sao mới ra mắt à?] 

[Khuôn mặt này tuyệt vời thật, cậu có mở chức năng làm đẹp lên không đấy?] 

[Giọng nói dễ nghe quá điiiii, chạm đến trái tim em rồi. Anh trai nhỏ nói nhiều hơn chút đi, đêm nay em có dữ liệu để nằm mơ rồi!] 

[Tôi dám chắc chỉ cần dùng mỗi khuôn mặt này thôi thì cậu cũng có thể trở nên nổi tiếng. Bây giờ tôi sẽ nhảy hố để được chứng kiến ​​​​sự trỗi dậy của một thế hệ hàng đầu!]

Thứ mà giới giải trí không thiếu nhất chính là fan cuồng nhan sắc. 

Chỉ trong vài phút, một làn sóng người hâm mộ đã lọt hố của Thẩm Ý ngay sau khi nhìn mặt cậu.

Thẩm Ý trông thấy mấy dòng bình luận này lướt qua liền chớp chớp mắt rồi chậm rãi nở nụ cười. 

“Không, không cần phải hâm mộ tôi đâu. Tôi khá là ngốc, cũng chẳng có tài nghệ gì cả.” 

Nhưng cậu càng nói thế thì tâm lý phản nghịch của đám người hâm mộ kia càng mạnh. 

[Không, tôi cứ làm!] 

[Anh không có tài năng gì cũng chẳng sao cả. Em cũng là một đứa không có đầu óc, thế nên em cực kỳ phù hợp trở thành một fan của anh! Hai ta là một cặp trời sinh đó, hí hí ~] 

Sau khi Thẩm Ý nhìn thấy: “…” 

Sao cậu lại cảm thấy hơi không hiểu trạng thái tâm lý của cư dân mạng ngày nay thế nhỉ? 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play