Có vài chiếc máy quay màu đen được đặt ở giữa bãi cỏ, dưới sự chỉ đạo của đạo diễn, tất cả đều hướng về phía Thẩm Ý.
Cuối cùng thì tổng đạo diễn cũng nhìn thấy rõ khuôn mặt của phụ huynh thực tập số mười trên màn hình.
Nói thật thì trông cậu còn đẹp hơn nhiều so với tưởng tượng của ông ta.
Thẩm Ý có nước da nằm ở giữa hai màu tái nhợt và trắng xanh, cằm bị cổ áo dựng cao lên chặn lại, lông mi dài đen dày cụp xuống, hơi che đi đôi đồng tử sáng màu.
Cậu mặc một trên mình một chiếc áo khoác dài màu be, trông cậu vô cùng dịu dàng và tươi sáng trong ba đồ tông màu mùa thu ảm đạm.
Tiếc là hình như sức khỏe của cậu quá kém, mới đi được vài bước đã phải dừng lại để thở.
Trong mắt tổng đạo diễn hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng ông ta cũng không mở miệng nói gì, chỉ tiếp tục làm việc trong khi vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình.
Có thể nổi tiếng được trong giới giải trí hay không đều phụ thuộc vào số phận của mình.
Dù có nói trước bao nhiêu đi chăng nữa, nếu không nổi được thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Thẩm Ý đi đi lại lại giữa bãi cỏ, vừa đưa mắt nhìn xuống liền thấy một đứa nhỏ đang ngồi xổm trên đất.
Còn chưa cao đến đùi cậu. Từ góc độ của Thẩm Ý để nhìn xuống thì cậu chỉ có thể nhìn thấy một cái đầu nhỏ tròn trịa.
Hẳn là do suy dinh dưỡng nên tóc của Tần Trì Trì có màu khá nhạt, tóc rất dài, có thể nhìn ra nó đã được người khác chăm chút tỉa tót một xíu lúc sáng nhưng tóc cậu bé vẫn đủ dài để che đi hai bên lông mày.
Quần áo cậu bé đang mặc cũng không vừa người, chúng đang bị gió thổi phồng lên.
Ở phía đối diện, Tần Trì Trì cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thẩm Ý.
Chạm phải ánh mắt của Thẩm Ý, Tần Trì Trì chớp mắt hai cái, sau đó lại từ từ cúi đầu xuống.
Nhìn qua có chút ngốc nghếch.
Thẩm Ý nghĩ.
Nhưng cũng coi như đáng yêu.
Vực dậy tinh thần, Thẩm Ý sờ sờ đầu của Tần Trì Trì rồi đặt bàn tay lạnh như băng của cậu bé vào lòng bàn tay mình.
“Cậu bạn nhỏ, nhóc có đồng ý cho anh trở thành ba thực tập của nhóc không?”
Mặc dù thực sự không còn lựa chọn nào khác nhưng Thẩm Ý vẫn ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt cậu bé và dịu dàng hỏi một câu.
Tần Trì Trì ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt sáng và ấm áp của người đàn ông trước mặt.
Bé con sửng sốt một lúc rồi mới gật đầu với cậu.
Có lẽ lúc này đã có ba mẹ thực tập, có thể tiếp tục ở lại kiếm ít tiền nên khuôn mặt căng thẳng của Tần Trì Trì đã giãn ra rất nhiều.
Đôi mắt đen láy của cậu bé nhìn về phía bảng đèn do nhân viên cầm, trong một khoảnh khắc, chúng như đang sáng long lanh.
Thẩm Ý nở nụ cười, lấy ra quà gặp mặt đã chuẩn bị từ trước ——
Một cái khăn quàng cổ sáng màu có nhiều đường len đan vào nhau, còn có vài quả bằng len ở phần tua rua của khăn.
“Lần đầu gặp mặt, đây là quà ba mang đến để tặng cho con trai.”
Thẩm Ý đã đến cửa hàng để mua món quà này. Mấy ngày nay nhiệt độ đã giảm rất nhiều, khu dành cho trẻ em trong cửa hàng đã trưng bày cả một dãy mũ, khăn quàng cổ và găng tay.
Thẩm Ý sợ kích thước không phù hợp, thế nên chọn chiếc khăn quàng cổ chắc chắn sẽ không sai.
Nhìn thấy quần áo mỏng đến mức không thể cản được gió trên người cậu bé, Thẩm Ý dứt khoát quàng khăn quàng cổ cho cậu bé trước rồi mới nắm tay Tần Trì Trì, dắt bé con đi về phía lều trại.
Tần Trì Trì được ba thực tập nắm tay, cậu bé tiến lên trước hai bước.
Đi được nửa chừng, bé con nâng bàn tay nhỏ bé lên sờ chiếc khăn quàng lông xù trên cổ mình.
Nó ấm áp và có cảm giác như bang khi quấn quanh cổ.
Tần Trì Trì lại sờ thêm vài cái nữa rồi mới ngẩng đầu lên, cậu bé muốn nói gì đó với Thẩm Ý đang đi bên cạnh.
Nhưng cậu bé vẫn nhịn đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ bừng, mãi tới khi bước vào trong lều trại thì Tần Trì Trì mới kéo tay của Thẩm Ý, nhỏ giọng ừm một tiếng.
Giọng của cậu bé rất nhỏ, nếu Thẩm Ý không ở ngay bên cạnh Tần Trì Trì thì cậu chưa chắc đã nghe thấy.
Mặc dù không biết nhóc phản diện muốn bày tỏ điều gì thông qua một từ đơn này, nhưng theo phỏng đoán của Thẩm Ý thì hẳn là một lời cảm ơn đấy nhỉ?
“Không cần cảm ơn, con thích là được.”
Thẩm Ý xoa nhẹ đầu cậu bé.
Sau khi bị xoa đầu, tóc của Tần Trì Trì có chút lộn xộn, phần tóc trước trán rủ xuống che mất lông mày.
Cậu bé gục đầu xuống, lại sờ lên quả bang len trên khăn quàng cổ.
Đây là món quà đầu tiên Tần Trì Trì nhận được trong đời lúc còn nhỏ.
***
Vừa vào lều trại, những làn gió lạnh ở bên ngoài ngay lập tức bị chặn lại.
Trong phòng đầy những người nổi tiếng và trẻ em đang chờ thu âm solo, những âm thanh tranh cãi ồn ào như luồng hơi nóng hổi thổi thẳng vào mặt.
Thậm chí, Thẩm Ý còn cảm thấy bên tai hơi ù đi, đầu óc cũng choáng váng mất một lúc.
Sau khi nhắm mắt lại rồi mở ra, cậu ngay lập tức nhìn thấy ánh mắt phức tạp của những bậc phụ huynh người nổi tiếng khác trong phòng. Thẩm Ý thờ ơ quay mặt đi, phớt lờ không thèm quan tâm.
Khi đưa mắt nhìn thoáng qua, thấy ở góc xa có một cái sô pha không ai ngồi, ánh mắt Thẩm Ý hơi sáng lên.
Đi qua đó, cậu và Tần Trì Trì trực tiếp chiếm lấy một bên ghế ngồi.
Những ngôi sao khác đến sớm nên đã chiếm những vị trí đầu tiên để lên hình, thế nên lúc họ nhìn thấy Thẩm Ý chạy đến góc phòng, trong mắt họ đều hiện lên vẻ giễu cợt.
Ngôi sao nhỏ này có khuôn mặt xinh đẹp như vậy mà lại là kẻ ngốc chẳng hiểu gì!
Ngay cả việc chiếm lấy vị trí quay cũng không biết làm, còn chạy ra một góc để ngồi nữa chứ.
Chương trình tạp kỹ của họ hiện đang được ghi hình và phát sóng, để tiết kiệm chi phí nên hầu hết các camera đều được đặt cố định ở một số vị trí nhất định.
Một khi cách quá xa, hình bị văng ra khỏi màn hình thì chỉ có thể tự nhận do mình xui xẻo.
Có tận mười gia đình trong chương trình này đấy!
Có rất nhiều ngôi sao, nếu như không thể lên hình nhiều thì làm sao mà đi đến cùng được?
Dưới ánh mắt như nhìn đứa ngốc của những người khác, Thẩm Ý từ từ tựa lưng vào sô pha.
Khẽ thở dài, vào khoảnh khắc này, cuối cùng thì thân thể kiệt sức phải chịu đựng những cơn gió lạnh cả nửa ngày này của Thẩm Ý cũng cảm nhận được một chút thoải mái.
Đúng là ngồi sô pha thoải mái hơn!
Một tay chống trán, Thẩm Ý quay mặt qua, cuối cùng thì cậu cũng có thời gian nhìn kỹ “đứa con thực tập” của mình.
Không giống với hình tượng nhân vật phản diện điên cuồng tàn nhẫn trong tương lai, Tần Trì Trì bây giờ chỉ là một cậu bé nhỏ con thôi.
Đôi đồng tử tròn xoe đen láy của cậu bé không được tập trung lắm, khuôn mặt chỉ to bằng lòng bàn tay và hai bên má không có chút da thịt nào.
Tính cách trầm lặng, nhìn qua cũng biết bé là một nhóc con trầm tính.
Tần Trì Trì vẫn chưa trải qua tuổi thơ khốn khổ hơn thế này đang ngồi trên sô pha, im lặng ngẩn người.
Nhận ra ánh mắt của ông ba thực tập đang nhìn mình, cậu bé quay mặt lại, nghiêng đầu nhìn cậu.
Thẩm Ý cảm thấy dáng vẻ nhỏ bé đó đáng yêu chết đi được. Cậu cong môi cười nhẹ, vén phần tóc mái bù xù của Tần Trì Trì sang một bên, để lộ ra đôi mắt của cậu bé.
“Còn thấy lạnh không?”
Nhiệt độ trong lều trại khá cao, hơn nữa ở đây còn có nhiều người đến nỗi gió không lưu thông nổi, cho dù có mặc áo ngắn tay thì cũng không cảm thấy lạnh.
Nhưng trong số những đứa trẻ có mặt ở đây ngày hôm nay, chỉ có mỗi Tần Trì Trì là vẫn mặc áo ngắn tay.
Đôi mắt tròn xoe của Tần Trì Trì lộ ra, mặt vẫn không có chút biểu cảm nào, chỉ lắc lắc đầu.
Còn nhỏ tuổi mà cậu bé đã có vẻ điềm tĩnh và đáng tin cậy rồi.
Thẩm Ý cảm thấy khá là thú vị. Cậu không kìm được vươn ngón tay ra rồi chọc vào hai bên má của bé con.
Tần Trì Trì nhăn mày lại khi bị chọc má.
Có lẽ là cảm thấy người đối diện quá ngây thơ, Tần Trì Trì ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Thẩm Ý một cái.
Nhưng nghĩ đến việc bây giờ cậu đang là ba của mình, Tần Trì Trì chỉ có thể thở dài một cái rồi lặng lẽ cúi đầu xuống.
Thẩm Ý thấy dáng vẻ nghiêm túc của bé con này khá là thú vị. Cậu vừa định trêu thêm lần nữa thì chợt nghe thấy tiếng khắc khẩu cách đó không xa.
Radar hóng chuyện ngay lập tức kêu lên, Thẩm Ý vội vàng quay đầu nhìn sang, mở to mắt nhìn hai “chủ vựa dưa” ở trung tâm.
Tần Trì Trì thấy Thẩm Ý bị thứ khác thu hút sự chú ý, cuối cùng thì cậu bé cũng thở phào nhẹ nhõm.
Dịch mông sang bên cạnh, Tần Trì Trì muốn cách người lớn ngây thơ này xa một chút.
Ở chính giữa lều trại, một đống người tụ tập lại với nhau hoặc đang hóng hớt xem kịch hay hoặc đang cố gắng khuyên can mấy người trong cuộc cãi vã.
Cả hai đều là người nổi tiếng, họ vẫn còn đang mắng nhau do không vừa lòng về trình tự phỏng vấn; thậm chí, vì quá tức giận, họ còn xô đẩy nhau hai lần.
“Tôi là người đến trước mà, tại sao cậu lại được ghi âm phỏng vấn trước tôi?”
“Ai nói phỏng vấn là dựa theo thứ tự đến trước đến sau đâu? Chị có hiểu gì không đấy, chị dọa cho đứa nhỏ khóc luôn rồi đây này. Bà chị của tôi ơi, chị mau lau sạch phần kẻ mắt của chị đi!”
“Đây là trang điểm theo kiểu hot girl, cậu thì biết cái quái gì chứ!”
Một nam một nữ cãi nhau ầm ĩ, Thẩm Ý cũng nhờ thế mà được ăn một đống dưa ngon lành.
Cậu nhìn bé con đang ngồi bên cạnh qua khóe mắt một cái rồi lấy từ trong túi ra một túi chocolate, đưa qua chỗ cậu bé.
Tần Trì Trì ngẩng đầu lên nhưng không đưa tay ra cầm lấy nó.
Thẩm Ý tưởng bé con ngại bèn xé rách bao bì, bẻ miếng chocolate thành hai rồi nhét một nửa vào miệng cậu bé.
“Ăn chút gì đó để bổ sung sức lực đi, có sức thì mới có thể tiếp tục hóng biến được.”
Nói xong, cậu vừa ném nửa miếng chocolate còn lại vào miệng, phồng má nhai xong thì nhanh chóng quay đầu lại, háo hức tiếp tục hóng hớt.
Trong tình huống không hề hay biết, Tần Trì Trì đã được đút ăn một nửa miếng chocolate.
Mùi hương đậm đà và kết cấu mềm mại của chocolate chảy vào cổ họng cậu bé, Tần Trì Trì chưa từng được ăn món nào ngọt đến vậy; bé con ngay lập tức đưa tay che nửa khuôn mặt.
Ngọt quá.
Tần Trì Trì vừa híp mắt lại thành một đường thẳng vừa nghĩ.
Nhưng cậu bé cũng không nỡ ăn mà đợi đến khi nào vị ngọt cuối cùng trong miệng tan hết thì mới liếm môi.
Sau khi quay mặt qua nhìn ông ba thực tập của mình vài lần, Tần Trì Trì cúi đầu nhìn lại chiếc khăn đang quàng trên cổ mình.
Khi mím môi vẫn còn cảm nhận được vị ngọt lịm ở khóe miệng, cặp mông nhỏ của Tần Trì Trì vừa mới rời đi thì giờ lại lặng lẽ dịch trở lại một xíu.
Mặc dù vẫn còn khá ngây thơ nhưng với tư cách là một đứa trẻ con, Tần Trì Trì vẫn sẽ tỏ ra bao dung với người ba thực tập này của mình.
Ngồi bên cạnh, Thẩm Ý hoàn toàn không biết cậu bé chín chắn Tần Trì Trì đang nghĩ gì, cậu còn bận hóng chuyện đến mức không kịp chớp mắt luôn đây này.
Cuộc cãi vã dần đến lúc gay cấn, hai người nổi tiếng kia cũng bắt đầu chuyển sang tấn công cá nhân.
Khi tổng đạo diễn vén rèm tiến vào và nhìn thấy cảnh tượng này, lông mày của ông ta như dựng đứng hết lên.
Ông ta ồm ồm rống lên:
“Im hết đi! Hai người đừng hòng được ghi âm nữa, ở đây có rất nhiều người, vắng mợ thì chợ vẫn đông thôi!”
Đây có lẽ là ưu điểm của việc có nhiều người nổi tiếng.
Nếu ít người thì chỉ e là vẫn phải nhắm mắt nhắm mũi đưa những kẻ đó đi ghi hình phỏng vấn, nếu không thì sẽ không đủ tư liệu để cắt ghép.
Nhưng chương trình mà bọn họ tham gia lại không hề gặp vấn đề ở khoản này!
Trung bình, trong một số phát sóng, nếu một người có thể có được hai hoặc ba phút cảnh quay solo thì đó đã được coi là một điều may mắn rồi.
Nếu gặp phải loại người thậm chí còn không tiến về phía trước máy quay như Thẩm Ý thì…
Có lẽ cũng chỉ có thể chui rúc qua mấy kẽ hở thôi.
Sau khi đạo diễn hét lên, hiện trường cuối cùng cũng trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
Hai người nổi tiếng kia nghẹn họng không nói được giống như con gà bị bóp chặt cổ, hai mắt đỏ hoe nhìn người kia đầy giận dữ.
Tiếc là dù cho bọn họ có tức giận đến mấy đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể tỏ ra bình tĩnh, ngồi một góc nhìn người khác đi vào thu hình.