Anh nhìn bà nội Tô cười nói: "Cháu nghe nói Ngọc Thanh muốn một ít sách y, cho nên cháu sắp xếp mang một vài quyển cô ấy có thể cần tới."
Anh đưa sách trong tay cho Tô Ngọc Thanh, giọng nói ôn hòa: "Cô xem có cân không?"
Tô Ngọc Thanh cúi đầu nhìn những quyển sách kia của anh, tất cả đều là sách y khoa, ánh mắt cô ấy sáng ngời, nghĩ thâm nếu có những quyển sách này, đến lúc đó đi học có thể mua ít sách giáo khoa hơn!
"Thật tốt quá." Tô Ngọc Thanh rất hưng phấn nhận lấy, cũng không cảm thấy có cái gì không ổn: "Cảm ơn anh Vân Dương!"
"Con không có chút xấu hổ nào sao?" Trịnh Xuân Linh trừng mắt nhìn Tô Ngọc Thanh một cái.
Tô Ngọc Thanh bĩu môi, Lục Vân Dương vội vàng nói: "Những quyển sách này cũng hơi cũ rồi, cháu để ở trong nhà cũng không có tác dụng gì, không bằng đưa cho Ngọc Thanh, cũng có thể thể hiện giá trị của chúng.”
Bà nội Tô nghe lời này chỉ cảm thấy Lục Vân Dương rất hiểu chuyện, còn chưa mở miệng, đã nghe giọng nói Ngọc Đào mỉm cười hỏi: "Bác sĩ Lục ăn cơm chưa?"
Lục Vân Dương đảo mắt, cô gái nhìn chằm chằm, ánh mắt lấp lánh, tựa như một dòng nước mùa xuân, xinh đẹp động lòng người.
Yết hầu anh lăn qua lăn lại, trong miệng bất giác tràn ra hai chữ: "Chưa ăn."
Ngọc Đào nhìn anh cười cười: "Vậy cùng chúng ta ăn một bữa cơm đi?"
"Đúng, ăn một bữa cơm đi." Bà nội Tô đang lo lắng có nên lấy chút tiền cho anh hay không, dù sao người ta thật sự mang sách tới đây: “Cháu đừng khách khí với chúng ta, Ngọc Thanh cũng vừa cầm sách của cháu tặng rồi."
Mấy người Trịnh Xuân Linh đều cho rằng Lục Vân Dương nhất định sẽ không ở lại ăn cơm, dù sao chuyện trước kia ảnh hưởng cũng rất lớn, nhà họ Lục cũng có chút phê bình kín đáo với nhà họ, nhưng không nghĩ tới, người đàn ông kia trực tiếp đáp một chữ vâng.
Trịnh Xuân Linh:...
Tô Đại Hà:...
Bàn nhà họ Tô rất tròn rất lớn, lúc ăn cơm người đàn ông kia ngồi cạnh Tô Đại Hà, Ngọc Đào ngồi đối diện anh, vừa nhấc mắt lên là có thể nhìn thấy anh rất ưu nhã ăn cơm.
Trên bàn cơm, bà nội Tô hỏi anh rất nhiều vấn đề, rất tự nhiên chuyển sang chuyện xem mắt của anh, Lục Vân Dương vừa lúc giải thích với nhà họ Tô: "Mẹ cháu có ý đó, nhưng cháu đã từ chối rồi:
Hiện tại bà nội Tô hoàn toàn coi anh là con cháu trong nhà, chỉ nói: "Cháu cũng đã lớn tuổi tác không còn nhỏ, mẹ cháu lo lắng là đúng, cũng không thể bởi vì công việc mà luôn đẩy tới đẩy lui."
"Lục Vĩnh Cường kia bằng tuổi cháu, vợ cậu ta cũng đã mang thai đứa con thứ ba, còn cháu ngay cả vợ cũng chưa thấy bóng dáng."
Lục Vân Dương giương mắt, ánh mắt đảo qua mặt cô gái đối diện, cô cười nhẹ nhàng, ánh mắt kia lay động, tựa như giấu vài phần say rượu, đặc biệt mê người.
"Cháu có người mình thích rồi ạ" Ánh mắt Lục Vân Dương thản nhiên nhìn cô: "Cô ấy nhỏ tuổi hơn cháu một chút, cho nên chuyện kết hôn phải chậm lại."
Trong mắt mọi người, lời này hẳn là nói với Ngọc Đào, là cố ý nói cho cô nghe.
Bà nội Tô à một tiếng, trừng mắt nhìn Ngọc Đào một cái, không hỏi nữa.
"Bác sĩ Lục." Ngọc Đào nhìn người đàn ông trước mặt, thần sắc thản nhiên, chân dưới bàn chậm rãi di chuyển về phía anh, nhẹ nhàng chạm vào: "Cô gái kia rất xinh đẹp sao?"
Thân thể Lục Vân Dương cứng đờ, ánh mắt khẽ rũ xuống, tuy rằng cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng anh có thể cảm giác được chân cô gái kia đang từng chút từng chút chạm vào anh.
Anh hơi di chuyển bàn chân của mình, giọng nói run rẩy: "Rất đẹp, không chỉ có thể nấu ăn, mà còn biết đâm hoa làm thủ công”
"Phải không?" Ý cười Đào chất đống ở đáy mắt, dưới chân lại tùy thời theo chuyển động của anh một lần nữa leo lên: "Là cô gái chúng ta quen biết sao?"
Lục Vân Dương liếc mắt nhìn đoàn người trái phải, bọn họ đang dùng ánh mắt rất bát quái nhìn mình chằm chằm, chờ đợi đáp án, cũng không ai chú ý động tác dưới bàn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT