Sắc mặt anh nóng lên, nắm chặt đũa, trái tim gân như nhảy đến cổ họng.
Trước mặt nhiều người như vậy, cô lại dám chơi trò này...
"Chờ... Sau này có cơ hội tôi sẽ giới thiệu với cô." Anh nhìn chằm chằm vào nụ cười của cô gái, giải thích lung tung.
"Sau này là khi nào?" Ngọc Đào lại hỏi, động tác dưới chân càng lúc càng phô trương.
Lục Vân Dương nhìn mặt mày hờn dỗi của cô, hận không thể hung hăng cắn cô: "Đại khái là qua Tết đi."
"Ăn cơm thôi!" Bà nội Tô biết càng nhiều, trong lòng lại càng mất hứng, vốn là một mối hôn sự tốt đẹp mà cứ như vậy bay đi!
Tức giận.
Thật tức giận.
"Vậy thì bác sĩ Lục, anh ăn nhiều một chút." Ngọc Đào híp mi mắt gắp rau xanh qua.
Động tác này của cô gái cuối cùng cũng ngừng lại, bữa cơm này Lục Vân Dương ăn hết mồ hôi, sau khi ăn xong, anh lập tức rời khỏi nhà họ Tô.
Không biết có phải hơi nóng vừa rồi ở nhà họ Tô vẫn chưa tan hay là buổi tối giữa mùa hè quá nóng, đêm nay, Lục Vân Dương ngủ vô cùng bất an.
Anh luôn có thể ngửi được một mùi hương nhàn nhạt, mùi thơm chậm rãi thấm vào lòng, giống như hít thuốc gì đó, làm cho cả người anh đều nóng lên.
Cuối cùng đến nửa đêm, mí mắt anh không chống đỡ nổi nữa, người cũng chậm rãi vào giấc mộng.
Trong lúc mơ mơ màng màng, anh cảm thấy mùi hương trong phòng càng thêm nồng đậm, có phụ nữ đứng trước giường anh không ngừng vặn vẹo vòng eo.
Dung mạo người nọ cực kỳ giống cô gái kia, cô mặc áo dây đeo tinh tế, đầu vai gây gò, nhưng trước ngực lại sóng biển mãnh liệt, thắt lưng tinh tế kia tựa như bóp một cái là có thể chặt đứt.
Cô gái cười rất phô trương, thỉnh thoảng cắn môi, còn phải chậm rãi dựa vào người anh...
Lục Vân Dương một giây đã biết được cô muốn làm gì, lúc này đưa tay đẩy cô ra: “Đừng mà cái này...
Theo một tiếng kêu này, Lục Vân Dương đột nhiên mở mắt ra.
Ánh sáng lấp lánh cũng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, theo tầm mắt tập trung, anh nhìn thấy trần nhà mình.
Ý thức dần dần trở lại, anh lấy lại tinh thần, thì ra chỉ là một giấc mơ.
Tuy rằng là một giấc mộng, nhưng anh vẫn ý thức được mình có gì đó không đúng, lại chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, cúi đầu nhìn dưới thân.
Nhìn đại bàng của mình giương cánh, người đàn ông nóng nảy vò đầu bứt tóc vài cái, trong miệng bất giác phun ra hai chữ: "Cầm thú!"
Anh ngồi ở trên giường, lẳng lặng chờ đại bàng tự rũ cánh xuống, nhưng không biết tại sao, càng nghĩ lại càng phản tác dụng...
Sau mười phút, anh đứng dậy rồi lấy quần áo để đi tắm.
Tống Mỹ Hoa phát hiện con trai mình vừa rời giường đã đi tắm rửa, còn tắm một tiếng, anh đã dùng hết cả cái bình nước lớn trong nhà, ngay cả nước bà ta muốn dùng làm bữa trưa cũng không có, buồn bực đến mức hét lên: "Lần sau nếu con phải tắm lâu như vậy, thì tự mình đi xuống sông bên kia, tùy con tắm một ngày luôn cũng được!" Lục Vân Dương từ trong phòng tắm đi ra nghe lời này, mặt không chút thay đổi nhìn bà ta: "Lát nữa con đi lấy nước."
Tống Mỹ Hoa chỉ có thể chờ anh đi lấy nước trở vê mới nấu cơm.
Bữa trưa này, lại trễ gân nửa tiếng mới có thể ăn, cũng may buổi chiều thời tiết quá nóng, đại đội trưởng sợ đội viên bị say nắng, không cho mọi người vội vàng đi làm.
Lục Vân Dương trở về phòng, vừa nhìn thấy giường thì không ngủ được lại nghĩ đến tình cảnh trong mộng kia, không biết tại sao, đột nhiên vô cùng muốn gặp cô.
Sáng mai anh sẽ đi làm, nên buổi chiêu chắc chắn sẽ về xã.
Lúc này là giữa trưa, tất cả mọi người còn chưa đi làm, người nhà họ Tô hẳn là đều ở nhà, anh muốn qua đó hình như cũng không có lý do gì.
Anh ngồi xuống giường, giống như xúc động, suy nghĩ muốn gặp cô càng ngày càng mãnh liệt.
Dục vọng khống chế lý trí, Lục Vân Dương trực tiếp đứng lên đi ra ngoài.
Tống Mỹ Hoa nhìn tư thế muốn ra cửa của anh vội vàng nói: "Trời nóng nắng, con đang đi đâu đây?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT