Anh đã ở trong bệnh viện xã năm 20 tuổi, theo thời gian, việc điều động anh không phải là năm nay thì cũng là năm tới.

"Vậy thật tốt quá." Tống Mỹ Hoa thần sắc kích động, hai tay chắp lại: "Đây là tổ tông phù hộ đó."

Lục Vân Dương cũng không muốn bọn họ cao hứng quá sớm, lập tức nhắc nhở: "Mẹ, khả năng chỉ có một nửa cơ hội thôi, mẹ đừng nóng vội, cũng không nên đi ra ngoài nói."

"Cái này mẹ biết rồi" Tống Mỹ Hoa thoáng cái lại nghĩ trở về: "Việc này không vội, vậy chúng ta nói chuyện của cô gái kia."

Lục Vân Dương:...

Không nói nên lời.

Lục Vân Chiêu nhìn biểu tình bất đắc dĩ của anh trai, lập tức tiếp lời: "Mẹ, mẹ đừng vội như vậy, hai người khẳng định phải hiểu nhau mới kết hôn tốt được."

"Hiện tại anh trai đang cùng cô gái nhà người ta tìm hiểu nhau, mẹ có gấp gáp cũng vô dụng, chẳng lẽ ấn đầu trói lại bắt kết hôn sao?"

Lục Vân Dương nghe vậy, tò mò nhìn Lục Vân Chiêu một chút, có chút ngoài ý muốn với sự giúp đỡ ân cần của cô ấy như vậy.

Chẳng lẽ là cô ấy biết chuyện giữa mình và Ngọc Đào?

Nhưng nghe giọng điệu này của cô ấy, hình như không giống như đã biết, bằng không với thái độ của cô ấy đối với Ngọc Đào, không có khả năng sẽ giúp đỡ nói chuyện.

"Hiện tại kết hôn đều là chuyện cha mẹ làm chủ, nào có phiền toái như vậy?" Tống Mỹ Hoa mất hứng nói: "Thích rồi thì chúng ta đi hỏi thăm một chút, sau đó lại tìm người mai mối đi cầu hôn, việc này sẽ thành."

"Đã là thời đại gì rồi." Lục Vân Chiêu lập tức mở miệng: "Mẹ, tư tưởng của mẹ sao còn lạc hậu như vậy, nào có chuyện tùy tiện đã lập tức kết hôn, lỡ như lại gặp phải một Tô Ngọc Đào, phải làm sao bây giờ?"

Lời này vừa nói ra, trong phòng lập tức yên tính, cũng không ai nói nữa.

Lúc này tâm tình Lục Vân Dương có chút phức tạp, hiện tại đã chặn được câu hỏi của bọn họ, nhưng đồng thời, cũng làm cho bọn họ nghĩ đến ấn tượng không tốt với Tô Ngọc Đào.

Đợi mọi người tản đi, Lục Vân Dương nhìn Lục Vân Chiêu: "Làm sao em biết chuyện của anh?"

Lục Vân Chiêu biết mình nhất định trốn không thoát, cô ấy thật cẩn thận nhìn Lục Vân Dương, sắc mặt anh tựa hồ chậm lại một chút, lập tức thành thật nói: "Em đoán mà, anh không muốn xem mắt, vậy nhất định chính là có người mình thích, có phải hay không?”

Thì ra chỉ là đoán, Lục Vân Dương thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu: "Không nghĩ tới em lại rất thông minh, không sai."

"Đó là đương nhiên, vừa rồi em còn giúp anh nói chuyện đó." Lục Vân Chiêu nháy mắt nhìn anh: "Anh, anh xem... Em có tốt với anh không?”

Vẻ mặt cô ấy viết "Em giúp anh, anh hẳn là phải thưởng cho em đó", Lục Vân Dương coi như không nhìn thấy, đứng dậy đi thẳng vào phòng.

Lục Vân Chiêu:...

Quỷ hẹp hòi! Lần sau em sẽ không nói chuyện giúp anh nữa đâu.

Cả buổi chiều cũng không có chuyện gì làm, Lục Vân Dương không biết muốn tìm cái cớ gì đi qua, anh ngồi ở trước bàn nhàm chán sửa sang lại sách y của mình một chút, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ.

Hôm nay lúc trở về trên đường, đúng lúc đụng phải Tô Ngọc Thanh và những người đó nói chuyện phiếm nói muốn nộp đơn vào trường y, vậy những sách y này...

Anh quyết định đưa những sách y này qua cho Tô Ngọc Thanh, vừa lúc dùng cái cớ này có thể danh chính ngôn thuận nhìn Tô Ngọc Đào và thăm dò thái độ của nhà họ Tô đối với mình một chút.

Lúc Lục Vân Dương đến nhà họ Tô, nhà họ Tô đang chuẩn bị ăn cơm tối, đoàn người nhìn thấy anh vẻ mặt đều rất kinh ngạc, dù sao chuyện từ hôn đã qua lâu như vậy, nhà họ Lục cũng không có ai tới nhà họ Tô.

"Vân Dương à, sao cháu lại tới đây?" Tuy rằng hai nhà thông gia không làm được, nhưng bà nội Tô đối với Lục Vân Dương không có bất kỳ định kiến gì: "Có chuyện gì sao?"

Lục Vân Dương liếc Ngọc Đào một cái, khóe môi cô mỉm cười, còn nhướng mày với anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play