Thẩm Dao Chu: "?2?"

Phó Sinh Hàn tiến đến nắm lấy tay nàng, ôn nhu kéo vào trong: "Nương tử sao lại đứng ngây ra đó? Có chuyện gì khiến nàng ngẩn ngơ vậy?" Dứt lời còn khẽ cười, đưa tay véo nhẹ chóp mũi nàng.

Thẩm Dao Chu: "Phó..."

Nhưng Phó Sinh Hàn đã trực tiếp ngắt lời: "Nương tử, nàng phải gọi ta là phu quân."

Thẩm Dao Chu: "..."

Lúc này, nàng cảm nhận rõ ràng trên mặt mình tràn ngập những dấu chấm hỏi to đùng.

Nàng ngơ ngác đi theo Phó Sinh Hàn một vòng, cuối cùng cũng hiểu ra đây là một loại ảo cảnh, Phó Sinh Hàn là phu quân, nàng là nương tử, hai người sống cuộc sống bình dị nơi chốn đào nguyên.

Thẩm Dao Chu cũng không rõ tại sao Phó Sinh Hàn lại sinh ra loại tâm ma quái lạ này, nhưng đã lỡ sa vào thì chỉ có thể thuận theo, bằng không e là khó lòng thoát ra.

Vì vậy nàng đành nhẫn nhịn cùng Phó Sinh Hàn diễn tiếp vở kịch "gia đình hạnh phúc" ấu trĩ này.

Thế nhưng, nàng không ngờ Phó Sinh Hàn lại dễ đoán đến vậy, chỉ cần nàng gọi một tiếng phu quân, lại ăn đồ ăn hắn tự tay làm là đã có thể phá giải tâm ma.

Nhận ra tâm ma này đơn giản đến không thể tưởng tượng nổi, Thẩm Dao Chu cũng không còn khẩn trương, nếu lỡ bị quấn lấy lần nữa, cũng chỉ là cùng hắn diễn kịch gia đình thêm một lúc mà thôi.

Thật đơn giản!

Tâm ma của Phó Sinh Hàn quả thực đơn giản đến mức không thể tưởng tượng nổi, khi thì là hắn bị thương, cần Thẩm Dao Chu tự tay băng bó, khi thì là hai người dạo chơi chợ, Thẩm Dao Chu đút hắn ăn.

Nàng không ngờ tâm hồn Phó Sinh Hàn lại ngây thơ đến vậy, thuở nhỏ hắn đã thiếu thốn tình thương đến nhường nào?

Thẩm Dao Chu cảm thấy mình sắp phát điên rồi.

Nàng đang đối diện với tâm ma, vậy mà lại thấy Phó Sinh Hàn đáng yêu đến lạ.

Chỉ lơ đãng một chút, nàng lại bị hút vào một đóa hoa đỏ rực.

Thẩm Dao Chu "ầm" một tiếng, rơi vào một mảng đỏ chói mắt, nàng thản nhiên nghĩ, lân này Phó Sinh Hàn lại muốn giở trò gì đây?

Ngay sau đó, sắc đỏ trước mắt nàng dần được vén lên.

Nàng đang ngồi trên giường cưới, trên bàn là một đôi nến long phụng đang cháy rực.

Phó Sinh Hàn mặc hỉ phục, tay bê hai chén rượu, bước đến: "Nương tử, hôm nay là đại hôn của chúng ta, chúng ta uống cạn chén rượu hợp cẩn này đi."

Thẩm Dao Chu: "?2?"

Tâm ma của ngươi rốt cuộc là thứ gì vậy!!

Thẩm Dao Chu buồn bực không thôi, nhưng để thoát khỏi nơi này, nàng chỉ có thể thuận theo. Nàng khẽ mỉm cười nhận lấy chén rượu, vòng tay qua tay Phó Sinh Hàn, nhưng động tác này lại vô tình khiến hai người kề sát nhau.

Hơi thở ấm nóng phả vào mặt.

Phó Sinh Hàn dịu dàng nhìn nàng, ánh mắt như muốn thiêu đốt tất cả.

Thẩm Dao Chu bất giác đỏ mặt, vội vàng ngửa đầu uống cạn chén rượu.

Nàng uống quá vội, rượu tràn ra khóe miệng.

Ánh mắt Phó Sinh Hàn tối sâm, hắn đột nhiên cúi người, môi áp sát lên, nhẹ nhàng l.i.ế.m đi giọt rượu còn vương trên môi nàng.

Đầu óc Thẩm Dao Chu "Ầm"" một tiếng, hoàn toàn trống rỗng.

Khoan đã!!

Không phải chúng ta đang "yêu đương trong sáng" sao?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play