Phó Sinh Hàn đưa cánh tay ra, đợi nàng tiêm xong, hắn chìm vào giấc ngủ, Thẩm Dao Chu mới dám nhìn kỹ hắn.

Nàng vỗ nhẹ lên mặt: "Đừng suy nghĩ nữa, mau trị liệu cho hắn nào!"

Ổn định tâm tình, nàng liền dùng 10 điểm danh vọng đổi lấy một lần MRI, cẩn thận xem xét cơ thể Phó Sinh Hàn.

Cửa vào thần phủ, thức hải trường hà, nàng đều đã tìm thấy, trước đó đã làm một lần, lần này nàng đã có kinh nghiệm, thuận lợi tiến vào thần phủ của Phó Sinh Hàn.

Thế nhưng nàng không ngờ rằng, thần phủ của Phó Sinh Hàn không giống như Vũ Văn Hựu là một vùng biển rộng mênh mông, mà là một mảnh sa mạc đen kịt.

Thẩm Dao Chu có chút ngơ ngẩn.

Nhưng nàng rất nhanh liền trấn tĩnh lại, tự an ủi mình, có lẽ thân phủ mỗi người mỗi khác, không thể dùng tiêu chuẩn của Vũ Văn Hựu để yêu cầu Phó Sinh Hàn được.

Tuy hình thái bất đồng, nhưng MRI vẫn rất đáng tin cậy, đã đánh dấu tất cả những nơi nguy hiểm.

Lần này Thẩm Dao Chu tiến vào thần phủ của Phó Sinh Hàn là muốn tìm ra đám hắc vụ khiến hắn mất khống chế, nhưng lại chẳng tìm thấy gì.

Thẩm Dao Chu không khỏi suy đoán, không biết đám hắc vụ kia có linh tính hay không, đã lẩn trốn đi rồi.

Nếu thật sự như vậy thì thật phiền phức, thần phủ rộng lớn vô ngần, muốn tìm một đám hắc vụ nhỏ bé trong một nơi rộng lớn như vậy chẳng khác nào mò kim đáy biển.

Nhưng dù khó khăn cũng phải làm, Thẩm Dao Chu kiểm tra lại điểm danh vọng của mình, âm thầm tính toán, nếu trong vòng ba canh giờ vẫn không tìm ra, vậy trước tiên nên từ bỏ, lần sau sẽ nghĩ cách khác.

Nào ngờ nàng chưa tìm thấy hắc vụ lại phát hiện ra tâm ma mà Phó Sinh Hàn che giấu rất kỹ.

Nhìn những đóa hoa nhỏ lốm đốm trước mắt, Thẩm Dao Chu nhất thời không biết nên nói gì.

Cũng không biết nên khen Phó Sinh Hàn ý chí kiên cường chống lại tâm ma, hay nên tức giận, đã nói là sẽ kể hết mọi chuyện cho mình, cuối cùng lại giấu giếm chuyện lớn như vậy.

Nhưng tức giận thì tức giận, đã nhìn thấy thì đương nhiên không thể mặc kệ những thứ này, để mặc cho Phó Sinh Hàn coi chúng như b.o.m nổ chậm được.

Vì vậy, nàng bắt đầu chuyên tâm "tháo bom.

Không giống như biển hoa bạc mênh m.ô.n.g của Vũ Văn Hựu, tâm ma trong thần phủ của Phó Sinh Hàn lại là đủ loại hoa đủ màu sắc, may mà bị kiêm chế rất chặt chẽ, đều là những đóa hoa nhỏ lẻ loi, không hình thành thế lực, nếu không, dù cho Phó Sinh Hàn có ý chí kiên cường đến đâu, e rằng cũng không thể kiềm chế nổi.

Thẩm Dao Chu vừa cảm thán vừa cố gắng làm việc.

Những tâm ma này dễ dàng loại bỏ hơn nàng tưởng, nàng bỗng nhiên cảm thấy mình như một lão nông cần mẫn, cũng chính lúc lơ là này, nàng không chú ý, một đóa hoa màu xanh lặng lẽ thò rễ ra, đột nhiên quấn lấy nàng.

Thẩm Dao Chu còn chưa kịp phản ứng, đã "ầm" một tiếng, rơi vào một thế giới xa lạ.

Nói là xa lạ cũng không hẳn, Thẩm Dao Chu quan sát một vòng, luôn cảm thấy nơi này rất giống với Lan Nhân bí cảnh trước đây.

Nàng không thể nào rời khỏi, bèn chậm rãi tiến vào sâu trong rừng trúc, quả nhiên nơi đây ẩn giấu một túp lầu gỗ thanh tao. Thẩm Dao Chu tăng bước, nào ngờ vừa đến cửa, tấm rèm đã được vén lên, Phó Sinh Hàn bước ra, nhìn thấy nàng, ngữ điệu lập tức dịu dàng: "Nương tử, sao giờ này nàng mới về, đồ ăn ta chuẩn bị đều đã nguội cả rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play