Thẩm Dao Chu thẹn đỏ mặt, vội vàng thoát khỏi tâm ma của Phó Sinh Hàn, đưa tay lên che môi, dường như vẫn còn cảm nhận được chút ấm áp hắn để lại.
Nàng hoàn toàn không biết mình đã thoát ra như thế nào, tâm trí lúc đó hoàn toàn trống rỗng.
Trong lòng Thẩm Dao Chu dâng lên một trận bối rối.
Trước khi đến nơi này, nàng cũng từng có một hai mối tình, tuy rằng đều vì bận rộn công việc mà chia tay nhưng cũng không phải người không hiểu chuyện nam nữ, lúc trước cũng từng có vài lần môi chạm môi với Phó Sinh Hàn, cũng không để tâm lắm.
Sao có thể... trong tâm ma của hắn, nàng lại ngây ngô luống cuống đến vậy.
Nhưng mà... lại chẳng hề chán ghét.
Thẩm Dao Chu thầm than, không dám nghĩ tiếp, chỉ có thể vỗ vỗ mặt mình, tự nhủ đừng suy nghĩ linh tinh nữa, sau đó tập trung diệt trừ tâm ma cho Phó Sinh Hàn.
Chỉ là bây giờ nàng không dám tùy tiện như trước nữa.
Vừa rồi bất quá chỉ là uống rượu hợp cẩn, lát nữa không chừng lại gặp phải yêu ma tâm ma gì đó.
Nàng không dám nghĩ thêm nữa, chỉ đành cẩn thận hơn, đề phòng bị tâm ma của Phó Sinh Hàn cuốn lấy.
So với Vũ Văn Hựu, tâm ma của Phó Sinh Hàn không tính là quá đáng, Thẩm Dao Chu nhanh chóng dọn dẹp gần xong nhưng lại hoàn toàn không thấy bóng dáng của luồng hắc vụ kia.
Thẩm Dao Chu có chút bực bội, luông hắc vụ này mới là mục tiêu chính của nàng, nàng định tìm kiếm thêm một vòng, nếu thực sự không thấy cũng chỉ có thể ra ngoài rồi tính sau.
Nhưng đúng lúc này, nàng lại cảm thấy một luồng run rẩy từ sâu trong tâm khảm, nàng vô thức quay đầu lại thì thấy luông hắc vụ vừa rồi ẩn mình như rồng, giờ lại hung hăng lao về phía nàng.
Thẩm Dao Chu muốn né tránh nhưng luồng hắc vụ kia như có một sức mạnh kỳ lạ, có thể trói buộc nàng.
Thấy nàng sắp bị luông hắc vụ kia quấn lấy, sa mạc dưới chân bỗng nhiên phun trào dung nham nóng bỏng, như có linh tính che chắn cho Thẩm Dao Chu.
Màu đỏ rực trời chắn trước mặt Thẩm Dao Chu, giống như mỗi khi nàng gặp nguy hiểm, Phó Sinh Hàn đều che chở trước mặt nàng.
Luồng hắc vụ kia không cam lòng đối đầu nhưng căn bản không thể phá vỡ, cuối cùng chỉ đành bất lực rút lui.
Hắc vụ rời đi, dung nham cũng dần hạ xuống, khôi phục thành sa mạc đen kịt mà Thẩm Dao Chu nhìn thấy lúc đầu.
Thẩm Dao Chu ngây người đứng im tại chỗ.
Trong đầu toàn là hình ảnh dung nham đỏ rực lúc nãy bảo vệ nàng.
Là Phó Sinh Hàn đang bảo vệ nàng.
Hắn biết tất cả mọi chuyện trong thân phủ, vậy những chuyện xảy ra trong tâm ma của hắn, hắn cũng biết sao? Thẩm Dao Chu bỗng chốc đỏ mặt tía tai, nàng cảm thấy sa mạc dưới chân như bị dung nham chảy qua, nóng bỏng vô cùng, nàng vội vàng rời khỏi thân phủ.
Đợi đến khi nàng trở về thân thể của mình, cảm giác choáng váng quen thuộc ập đến, may mà nàng đã chuẩn bị tâm lý từ trước, liền ngồi xuống ghế.
Liên tiếp hai lần tiến vào thần phủ của người khác thanh trừ tâm ma, thần thức của nàng tiêu hao không ít, trán giật giật đau, thân thể cũng mệt mỏi, từng thớ thịt đều đau nhức, khó chịu vô cùng.
Nhưng ngoài những điều này, dường như... còn có chút gì đó không nói nên lời.
Nàng vô thức đưa tay chạm lên khóe miệng, nhưng khi nhận ra hành động của mình, nàng vội vàng buông xuống, sau đó luống cuống chạy ra khỏi bí cảnh.
Từ Chỉ Âm cùng những người khác tuy không thể đi theo Thẩm Dao Chu vào trong nhưng vẫn luôn thấp thỏm lo âu, thấy Thẩm Dao Chu trở ra, bèn vội vàng tiến đến hỏi: "Thế nào rồi?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT