Hoàng đế Diệp quốc gật đầu: "Được, trâm đồng ý với Thẩm y tu, từ nay về sau, trên dưới Diệp quốc, bất kỳ kẻ nào cũng không được phép nuôi giấu dược nhân, kẻ nào vi phạm, tịch thu toàn bộ gia sản, trục xuất khỏi Diệp quốc."

Dứt lời, những lời này hóa thành từng chữ vàng bay lên trời, tạo thành hình dáng một đạo thánh chỉ, bay về phía Diệp quốc.

Đó chính là "Kim khẩu ngọc ngôn" của hoàng đế, sẽ hình thành nên pháp chỉ bao phủ cả nước, chỉ cần ông ta còn sống, đạo pháp chỉ này sẽ mãi mãi có hiệu lực.

Tiểu Ngũ ngây ngốc bước ra, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ... sau này ta không cần phải trốn tránh nữa sao?"

Thẩm Dao Chu xoa đầu hắn: "Ừm, không cần nữa, từ nay ngươi có thể đường đường chính chính sống dưới ánh mặt trời rồi."

Tiểu Ngũ mừng đến rơi nước mắt.

Ở đằng xa, Minh Tử Du và Minh Tử Đạm đứng trong đám học sinh cũng rưng rưng nước mắt, Minh Tử Đạm nhìn về phía Thẩm Dao Chu, trong mắt tràn đây sự cảm kích và kính trọng.

Thẩm Dao Chu mỉm cười nhìn Tiểu Ngũ, đột nhiên bên tai lại vang lên âm thanh quen thuộc của hệ thống.

[Chúc mừng ký chủ, danh vọng ở Sùng Văn Châu đã đạt đến màu cam, danh vọng của Sùng Văn Châu, Vân Trạch Châu, Trường Yến Châu đều là màu cam, đạt được thành tựu danh tiếng lẫy lừng, đủ điều kiện mở lập môn phái. | Thẩm Dao Chu: "??2?"

Sau khi trở về, Thẩm Dao Chu vội vàng vào hệ thống, quả nhiên thấy hệ thống danh vọng của Sùng Văn Châu đã chuyển sang màu cam, hơn nữa trong hệ thống còn xuất hiện thêm lựa chọn có muốn lập môn phái hay không.

Trong ký ức, hệ thống này là do Thẩm Dao Chu cố ý lưu lại để nhắc nhở bản thân, nhưng kể từ sau nhiệm vụ treo thưởng kia, nàng mơ hồ cảm thấy trong hệ thống này dường như còn rất nhiều điều mà nàng chưa biết.

Nhưng hiện tại những điều này đều không quan trọng, quan trọng nhất là nàng đã thuyết phục được Phó Sinh Hàn để nàng xem mạch và trị liệu cho hắn.

Phó Sinh Hàn biết Thẩm Dao Chu làm vậy là vì muốn tốt cho mình, mặc dù trong lòng vẫn còn chút lo lắng nhưng vẫn đồng ý.

Thẩm Dao Chu lo lắng khi trị liệu cho Phó Sinh Hàn sẽ vô tình chạm vào sương mù đen trong thần phủ của hắn, khiến hắn mất đi lý trí, vì vậy nàng đề nghị tiến hành ở bí cảnh Hạnh Lâm.

Phó Sinh Hàn đương nhiên không có ý kiến.

Thẩm Dao Chu tự mình trị liệu cho hắn, dù sao thì chuyện này người khác cũng không thể giúp nàng, vì vậy nàng bảo Từ Chỉ Âm đang lo lắng cho nàng rời đi.

Từ Chỉ Âm bất lực nói: "Ngươi lo lắng cho ta, sao không lo lắng cho chính mình?”

Thẩm Dao Chu khó hiểu: "Ta thì sao?"

Từ Chỉ Âm: "Ngươi không sợ Phó Sinh Hàn giống như lần trước, đột nhiên nổi điên sao?" Thẩm Dao Chu im lặng.

Từ Chỉ Âm thấy không khuyên được nàng, chỉ đành lo lắng rời đi, Thẩm Dao Chu lại ngẩn người, đúng vậy, nàng lo lắng Phó Sinh Hàn sẽ làm hại Từ Chỉ Âm bọn họ, tại sao lại không lo lắng cho chính mình?

Hình như ngay từ thuở ban sơ, nàng chưa từng lo lắng Phó Sinh Hàn sẽ làm tổn thương đến mình.

Nhưng vì sao lại khẳng định như vậy!

Phó Sinh Hàn ở trong mật thất tĩnh tọa hồi lâu, Thẩm Dao Chu mới thong thả bước đến.

Hắn nhìn sắc mặt Thẩm Dao Chu: "Ngươi... không sao chứ?"

Thẩm Dao Chu khẽ lắc đầu: "Ta không sao." Nói xong nàng lại không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

Phó Sinh Hàn còn muốn nói gì đó, nhưng thấy Thẩm Dao Chu đã chuẩn bị thỏa đáng, cầm lấy ngân châm gây mê: "Tiêm trước đã."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play