"Tiên khí hóa thành bí cảnh, thân hồn hắn cũng nhờ vậy thoát khỏi luân hồi, lưu lại nơi đây."

Nụ cười trên môi Vũ Văn Hựu dần tắt, giọng nói mang theo tia bi thương: "Rất nhiều năm sau, lại có một thiếu niên mang số phận tương tự bước vào bí cảnh. Hắn lừa gạt thiếu niên kia, đoạt lấy nhục thân, trọng sinh vào nhân gian. Nhờ vào tu vi cường đại, hắn trở thành vương gia khác họ của một nước, kết bằng hữu với thái tử. Nhưng hắn đâu ngờ, vị bằng hữu kia lại vô tình tiến vào bí cảnh, chứng kiến toàn bộ quá khứ của hắn. Giữa tình bằng hữu và chính nghĩa, vị thái tử ấy đã sinh tâm ma..."

Theo từng lời Vũ Văn Hựu thốt ra, sắc mặt Bùi Trọng càng thêm trắng bệch, hắn điên cuồng lắc đầu: "Không! Không thể nào! Ngươi đang lừa gạt tai"

Vũ Văn Hựu thản nhiên nói: "Ngươi hiểu rõ mà, trừ khi tự mình bước vào bí cảnh kia, bằng không sẽ không ai biết được bí mật của ngươi."

Trong lòng Bùi Trọng thầm hiểu, lời Vũ Văn Hựu nói đều là sự thật.

Nhưng... Thật nực cười làm saol

Trên đời này lại thực sự có kẻ cao quý như vậy, nguyện ý kết giao bằng hữu với hắn? Thậm chí vì che giấu bí mật cho hắn mà sinh tâm ma?

Cả đời hắn theo đuổi, bất quá chỉ là một người bằng hữu chân thành, mà điều đó... hắn đã sớm có được!

Mà chính hắn lại tự tay hủy hoại tất cả.

Đau khổ và hối hận như thủy triều ập đến, nhấn chìm Bùi Trọng trong tuyệt vọng. Đã quá muộn... Tất cả đã quá muộn rồi... Hắn ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Vũ Văn Hựu, khàn giọng cầu xin: "Xin... Xin ngươi... Tha thứ cho ta..."

Vũ Văn Hựu khẽ ngồi xuống, nhẹ giọng nói: "Bùi Trọng, tâm ma của ta đã vượt qua rồi, đến lượt ngươi."

Bùi Trọng mở to mắt, nhưng ở nơi sâu thẳm trong thần phủ của hắn, một hòn đảo đen kịt đã lặng lẽ xuất hiện.

Vô số đóa hoa màu bạc không ngừng lan rộng, tham lam muốn kéo linh hồn hắn chìm vào bóng tối.

Vũ Văn Hựu tuy bị tâm ma dày vò nhiều năm nhưng bản tính hắn vốn là người phóng khoáng, thù hận đã trả cũng không muốn giữ trong lòng thêm nữa.

Hắn và hoàng đế Diệp quốc đều vô cùng cảm kích Thẩm Dao Chu, nhưng Thẩm Dao Chu không hề nhân cơ hội này để đòi hỏi bất cứ điều gì, chỉ thản nhiên nói rằng đây chỉ là một ca chữa trị bình thường, trả thù lao là được.

Hoàng đế Diệp quốc vừa nhìn thấy số thù lao, sắc mặt lập tức trâm xuống: "Ít như vậy sao đủ! Thẩm y tu đây là đang xem thường trẫm sao!"

Thẩm Dao Chu: "?2?"

Đây là lần đầu tiên nàng gặp phải chuyện bệnh nhân chê thù lao ít.

Hoàng đế Diệp quốc nhìn Vũ Văn Hựu bằng ánh mắt đầy yêu thương, phất tay áo nói: "Hựu nhi là hoàng nhi trẫm yêu quý nhất, là thái tử Diệp quốc, cứu hắn chính là cứu cả Diệp quốc ta. Thẩm y tu muốn gì, trẫm cũng sẽ đáp ứng!"

Thẩm Dao Chu suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu bệ hạ muốn báo đáp, vậy xin hãy ban một đạo thánh chỉ, cấm xem dược nhân là công cụ chịu đựng bệnh tật, để bọn họ được sống như người bình thường." Tiểu Ngũ núp sau đám đông, trố mắt nhìn Thẩm Dao Chu, vẻ mặt không dám tin.

Hoàng đế Diệp quốc nghe vậy có chút chân chừ, Diệp quốc ngầm cho phép nuôi dưỡng dược nhân đã lâu, nếu ban bố đạo pháp chỉ này, e rằng sẽ khiến nhiều quý tộc bất bình, nhưng chính miệng ông ta đã nói nguyện ý đáp ứng bất cứ nguyện vọng của Thẩm Dao Chu, nay đổi ý há chẳng phải là thất tín.

Vũ Văn Hựu ở một bên ôn tồn khuyên nhủ: "Phụ hoàng, hiện tại các quý tộc ỷ vào dược nhân chịu tội thay, lâu dân đánh mất chí tiến thủ, về lâu dài e là không ổn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play