Không biết qua bao lâu, Vũ Văn Hựu rốt cuộc cũng tỉnh lại, trên người hắn không còn khí chất bức người như trước, thay vào đó là vẻ ôn nhu như nước.

Thẩm Dao Chu nói: "Thân hồn của ngươi bị thương không nhẹ, không cần phải vội vàng tỉnh lại."

Vũ Văn Hựu cười khổ: "Đa tạ Thẩm y tu, chỉ là tâm ma của ta trước đó đã vỡ vụn, thần hồn được lửa thiêng tôi luyện, tái tạo, hồn đăng trong cung e là đã tắt, để tránh hiểu lầm, ta vẫn nên sớm quay về..."

Lời còn chưa dứt, Văn Nhân Nghiên lại một lần nữa xông vào.

"Lần này thật sự là chuyện lớn rồi!"

"Bùi Trọng nói ngươi g.i.ế.c Thái tử Diệp quốc, Hoàng đế Diệp quốc nổi giận, đã dẫn đại quân đến san bằng nơi này!!"

Hoàng đế Diệp quốc dẫn theo đại quân dừng trên không trung Bạch Lộc thư viện, trên mặt vẫn còn nét đau thương, từ một ngày trước, khi nhìn thấy hồn đăng của Vũ Văn Hựu vụt tắt, trái tim ông ta như bị ai cắt đi một mảnh.

Vũ Văn Hựu là trưởng tử của ông ta, cũng là đứa con ông ta yêu thương nhất, tuy rằng sau này đưa Vũ Văn Hựu đến một cung điện hẻo lánh nhưng không phải là không coi trọng hắn, mà là vì muốn âm thâm bảo hộ hắn, tất cả những thứ cung cấp cho Vũ Văn Hựu đều là tốt nhất.

Ngay cả Bùi Trọng cũng là vì thường xuyên đến gặp Vũ Văn Hựu sau khi hắn xảy ra chuyện mới lọt vào mắt Hoàng đế.

Ông ta vẫn luôn cho rằng, cho dù Vũ Văn Hựu có tâm ma thì ông ta cũng có thể bảo vệ con trai chu toàn, nào ngờ lại trơ mắt nhìn hồn đăng của Vũ Văn Hựu vụt tắt. Hồn đăng tắt, có nghĩa là thần hồn tiêu tan, ngay cả cơ hội đầu thai chuyển kiếp cũng không còn.

Hoàng đế Diệp quốc suýt chút nữa thì ngất đi.

Sau đó, ông ta mới từ miệng Bùi Trọng biết được, Vũ Văn Hựu đã đến Bạch Lộc thư viện tìm một vị y tu tên là Thẩm Dao Chu.

Hoàng đế Diệp quốc bị tức giận và đau buồn che mờ lý trí, không chút suy nghĩ liên dẫn người đến vây công Bạch Lộc thư viện.

May mắn là gần đây Vân Tùng không có ở đây, trận pháp phòng ngự của Bạch Lộc thư viện vẫn luôn được mở, việc tuần tra cũng cẩn thận hơn ngày thường, mới không bị bọn họ đánh úp thành công.

Nhưng dù vậy, đại quân Diệp quốc áp đảo trên không, tựa như mây đen giăng kín, cũng khiến các tu sĩ của Bạch Lộc thư viện không khỏi lo lắng bất an.

Hoàng đế Diệp quốc thấy đã tạo được thanh thế, bèn để Bùi Trọng tiến lên gọi người.

Bùi Trọng truyền linh lực vào trong giọng nói, âm thanh gân như vang vọng khắp Bạch Lộc thư viện: "Hoàng thượng biết được ái tử bị sát hại, vô cùng đau buồn, không muốn kết thù oán với Bạch Lộc thư viện, chỉ cần các ngươi giao tên y tu lừa đảo Thẩm Dao Chu ra đây, đại quân lập tức rút lui!"

Thẩm Dao Chu liếc mắt nhìn Vũ Văn Hựu đang phẫn nộ, chỉ thấy hắn cười lạnh: "Hay cho một Bùi Trọng, bản năng đảo ngược trắng đen của ngươi quả nhiên là xuất thần nhập hóa, nếu không phải Thẩm y tu ra tay cứu giúp, e là lúc này ta đã trở thành tội nhân khiến Diệp quốc và Bạch Lộc thư viện khai chiến!"

Vừa dứt lời, sắc mặt hắn bỗng thoáng chốc trắng bệch, bàn tay vô thức đưa lên day day mi tâm.

Thẩm Dao Chu bất đắc dĩ lên tiếng: "Bình tâm, thần hồn ngươi hiện giờ vẫn đang trong quá trình khôi phục, không thể kích động được."

Vũ Văn Hựu cười khổ: "Là ta có lỗi với Thẩm y tu, ngươi rõ ràng là ân nhân cứu mạng ta, vậy mà lại phải chịu oan ức như thế"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play