Thẩm Dao Chu chớp mắt: "Chẳng lẽ ngươi không định ra mặt giúp ta chứng minh trong sạch? Huống hồ, ta đây thích nhất là đánh vào mặt kẻ khác!"

Vũ Văn Hựu ngẩn người, sau đó bật cười sảng khoái: "Được! Thẩm y tu cứ yên tâm, đến lúc đó ta nhất định sẽ trói Bùi Trọng đến trước mặt ngươi, để ngươi đánh cho hả giận!"

Ba lần Bùi Trọng gầm lên nhưng Bạch Lộc thư viện vẫn kiên quyết không một chút lay chuyển.

Hoàng đế Diệp quốc khẽ nheo mắt: "Tiên lễ hậu binh, đã không biết điều thì cũng đừng trách trẫm không khách khít"

Nghe vậy, Bùi Trọng bất giác thở phào.

Hắn không ngờ vị trí của Vũ Văn Hựu trong lòng hoàng đế lại quan trọng đến thế, vậy mà lại vì hắn mà đích thân dẫn binh đến đây, nếu để ông ta biết chuyện lúc trước là do hắn ngâm giật dây Vũ Văn Hựu đến Bạch Lộc thư viện, e là hắn cũng khó tránh khỏi liên lụy.

May mắn là hiện tại Bạch Lộc thư viện đang nhất quyết bảo vệ Thẩm Dao Chu, hai bên vừa khai chiến, chuyện này coi như cũng bị chôn vùi.

Về sau, có lẽ hắn vẫn có thể dựa vào chút giao tình trước đây với Vũ Văn Hựu, tiếp tục được hoàng đế sủng ái...

Đang mải mê suy tính, bỗng từ xa truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Dừng tay!"

Hoàng đế Diệp quốc run rẩy: "Giọng nói này... chẳng phải là của thái tử sao?” Sắc mặt Bùi Trọng tái mét, vội vàng nói: "Bệ hạ, người đã tận mắt nhìn thấy hồn đăng của điện hạ tắt, chắc chắn là có kẻ giả mạo giọng nói của thái tử...

Hoàng đế Diệp quốc tuy kinh ngạc nhưng trong lòng vẫn còn chút nghi hoặc.

Cũng ngay lúc này, một chiếc linh thuyên chậm rãi hướng về phía bọn họ.

Bùi Trọng lập tức chắn trước mặt hoàng đế: "Kẻ nào?"

Cửa khoang linh thuyền mở ra, một người bước xuống khiến Bùi Trọng kinh hãi tột độ.

Vũ Văn Hựu nửa quỳ trước mặt hoàng đế: "Nhi thần tham kiến phụ hoàng."

Hoàng đế Diệp quốc sững sờ, nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, cảm nhận hơi thở quen thuộc, vô thức tiến lên một bước: "Hựu nhị, là con sao? Con... con chưa chết..."

Vũ Văn Hựu khẽ cười: "Phụ hoàng, nhi thần còn nợ người một ván cờ, sao có thể dễ dàng bước vào luân hồi chứ?"

Giọt nước mắt của hoàng đế Diệp quốc không kìm được rơi xuống.

Đây là lời hứa năm xưa của hai cha con trước khi Vũ Văn Hựu tiến vào bí cảnh, ngoài hai người thì sẽ không ai biết, hơn nữa, từng cử chỉ, từng động tác nhỏ của người trước mắt đều khẳng định với ông ta rằng, đây chính là con trai của ông ta, cốt nhục của ông tal!

Hoàng đế Diệp quốc vội vàng bay đến trước linh thuyền, đỡ lấy cánh tay con trai, đánh giá hắn từ trên xuống dưới rất nhiều lần nhưng vẫn không nhịn được nghỉ hoặc: "Hựu nhi, con... con làm sao có thể thoát chết? Phụ hoàng đã tận mắt nhìn thấy hồn đăng của con tắt... Chẳng lẽ có cao nhân nào đã cứu con?” Vũ Văn Hựu đáp: “Đúng là có một vị cao nhân đã cứu con."

Hắn khẽ nghiêng người, để Thẩm Dao Chu bước ra, cung kính giới thiệu với Hoàng đế Diệp quốc: "Đây chính là Thẩm y tu đã cứu mạng con, nếu không có nàng ấy, chỉ e nhi thần đã sớm bị tâm ma khống chế mà bỏ mạng tại đó rồi."

Hoàng đế Diệp quốc mở to mắt: "Tâm ma của con..."

Vũ Văn Hựu gật đầu: "Tâm ma của nhi thần đã được hóa giải hoàn toàn, xin phụ hoàng đừng lo lắng."

Câu nói này vừa thốt ra, đừng nói đến Hoàng đế Diệp quốc, toàn bộ quân lính Diệp quốc phía sau đều kinh hãi tột độ.

Ai cũng biết, tâm ma chính là cửa ải khó khăn nhất của người tu hành, một khi đã sinh ra tâm ma, rất ít người có thể tự mình vượt qua, phần lớn chỉ có thể sống tạm bợ qua ngày, cho dù là thiên tài cũng trở nên lụi tàn, ví như Vũ Văn Hựu năm xưa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play