Đầu ngón tay Thẩm Dao Chu lóe lên ngọn lửa đỏ rực, vốn định thiêu rụi hoàn toàn hòn đảo tâm ma kia, nhưng đột nhiên cảm thấy cánh tay dưới lòng bàn tay khẽ run, nàng quay đầu lại, mới phát hiện Vũ Văn Hựu đã tỉnh lại.

"Ngươi... Ngươi là ai? Sao lại ở trong thức hải của ta?"

"Ta đến để cứu ngươi. Ngươi có biết mình đã bị tâm ma xâm chiếm không?" Thẩm Dao Chu bình tĩnh đáp.

Vũ Văn Hựu vẻ mặt đau khổ: "Ta biết, ta đã bị tâm ma khống chế"

Thẩm Dao Chu thu hồi ngọn lửa trong tay, chỉ cho Vũ Văn Hựu nhìn hòn đảo đen kịt kia: "Đây chính là tâm ma của ngươi, tự tay ngươi hủy diệt nó đi."

Vũ Văn Hựu nhìn biển hoa ma mị trên đảo, vẻ mặt vô cùng phức tạp, nhưng vẫn không thể ra tay hủy diệt chúng.

"Ta có thể thay ngươi hủy diệt nó, nhưng ta tôn trọng luật lệ của tu tiên giới, tâm ma vẫn nên do chính bản thân ngươi vượt qua." Giọng nói của Thẩm Dao Chu đều đều vang lên.

Biểu cảm của Vũ Văn Hựu dần trở nên kiên định: "Ngươi nói đúng."

Hắn buông tay Thẩm Dao Chu, chậm rãi đáp xuống hòn đảo đen, những đóa hoa kia dường như cảm nhận được hơi thở của hắn lại điên cuồng lao tới, nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng vung tay, những dục vọng vốn ẩn nấp trong thức hải như tìm được mục tiêu tấn công, gào thét xông về phía hòn đảo đen.

Gần như chỉ trong nháy mắt, biển hoa và hòn đảo bốc cháy dữ dội, thiêu rụi tất cả, còn Vũ Văn Hựu thì được lửa tinh khiết tắm rửa, tái sinh từ trong đống tro tàn. Lúc này, hắn đã không còn là dáng vẻ yếu ớt như trước nữa, giống như thanh tinh thép được tôi luyện trong lửa đỏ, mạnh mẽ và kiên cường hơn trước.

Hắn nhìn Thẩm Dao Chu: "Đa tạ."

Theo lời cảm tạ của hắn, làn khói trắng xám nhẹ nhàng bao phủ lấy thân ảnh nhỏ bé của Thẩm Dao Chu.

Sau đó, Thẩm Dao Chu mở mắt ra trong cơ thể của chính mình.

Từ Chỉ Âm và Phó Sinh Hàn vẫn luôn lo lắng nhìn nàng, đáng tiếc là bọn họ không thể làm được gì nhiều, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Dao Chu mạo hiểm tiến vào thức hải của Vũ Văn Hựu.

Thấy nàng tỉnh lại, Từ Chỉ Âm vội vàng hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

Thẩm Dao Chu thích ứng một chút mới lên tiếng: "Ta không sao."

Nàng cố gắng đứng dậy nhưng cơ thể lại không tự chủ được mà hơi lắc lư, Phó Sinh Hàn vội vàng đỡ lấy nàng: "Cẩn thận!"

Thẩm Dao Chu lúc này mới cảm thấy đầu váng mắt hoa, nàng đoán mình có thể là đã tiêu hao quá độ, dù sao nàng cũng chỉ là Kim Đan kỳ, thần thức quá yếu, lại rời khỏi cơ thể lâu như vậy, trước đó bận rộn giải trừ tâm ma còn không cảm thấy, bây giờ thả lỏng liên bắt đầu khó chịu.

Không chần chừ thêm nữa, Phó Sinh Hàn trực tiếp bế nàng lên, đi ra khỏi mật thất.

Bên ngoài còn có không ít tu sĩ đang chờ đợi, dù sao ai cũng muốn xem Thẩm Dao Chu có thật sự có thể chữa khỏi tâm ma cho Vũ Văn Hựu hay không.

Không ngờ lại để bọn họ trông thấy Phó Sinh Hàn ôm Thẩm Dao Chu đi ngang qua, muốn hỏi han đôi câu, nào ngờ lại bị khí chất lạnh lùng của hắn ngăn cản. Bọn họ đều có chung một cảm giác, chỉ cần nhiều lời thêm một chữ, ánh mắt Phó Sinh Hàn sẽ như lưỡi kiếm sắc bén, lấy mạng bọn họ bất cứ lúc nào. Nghỉ ngơi vài ngày, thương thế trên người Thẩm Dao Chu đã tốt hơn nhiều, nhưng Vũ Văn Hựu vẫn chìm trong hôn mê, dù sao thần hồn bị tổn thương, muốn khôi phục như thường cũng cần một chút thời gian.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play