Lạc Văn Huyền vội vàng nói: "Thẩm Dao Chu không ở đây."

Ông ta thấy Thẩm Túy An vẫn lạnh lùng, chỉ đành nghiến răng thừa nhận: "Ta đúng là phái người theo dõi Thẩm gia, biết Thẩm gia xảy ra chuyện liền muốn cướp những đơn thuốc của Thẩm Dao Chu, nhưng Thẩm Dao Chu mất tích thực sự không liên quan đến tai"

Ông ta tin chắc Thẩm Túy An bọn họ không có bằng chứng ông ta nhờ Phương Nghê g.i.ế.c Thẩm Dao Chu, cho nên dứt khoát không thừa nhận.

Không ngờ Thẩm Túy An lại cười khẽ: "Lạc chưởng môn không sợ hãi gì nhỉ, sao vậy, cho rằng ta không dám làm gì ngươi sao?"

Lạc Văn Huyền đột nhiên có một dự cảm không lành: "Ngươi... ngươi muốn làm gì!"

Thẩm Túy An khép quạt xếp trong tay lại: "Không làm gì, chỉ muốn mời Lạc chưởng môn về Phá Nhạc Kiếm Tông của chúng ta làm khách, đến khi nào Dao Chu trở về, ta sẽ đích thân đưa Lạc chưởng môn về!"

"Ngươi điên rồi sao!" Lạc Văn Huyền không thể tin nhìn hắn: "Ta là chưởng môn của Tiên Vân Môn, môn phái của chúng ta đã gia nhập Y Tu Minh Hội, chẳng lẽ ngươi muốn đắc tội với Y Tu Minh Hội sao!"

Thẩm Túy An không thèm để ý đến ông ta, quạt xếp trong tay hơi mở ra, linh lực hóa thành những lưỡi d.a.o giống như lá liễu, từng cái một đều nhắm vào Lạc Văn Huyền.

"Lạc chưởng môn, mời đi."

Lạc Văn Huyền cứng đờ tại chỗ, sát khí trên những lưỡi d.a.o đó là thật, ông ta không ngờ Thẩm Túy An hoàn toàn không quan tâm đến việc có đắc tội với Y Tu Minh Hội hay không, thế mà lại thật sự muốn bắt ông ta về làm con tin.

Nếu để hắn đắc ý, ông ta đường đường chưởng môn Tiên Vân Môn còn có thể nói gì đến tôn nghiêm!

Có lẽ Thẩm Túy An chỉ đang uy h.i.ế.p ông ta, hắn không thể nào to gan như vậy được...

Giây tiếp theo, ông ta đã bị những lưỡi d.a.o bao vây.

Lưỡi d.a.o gần như chạm vào da ông ta, va chạm với linh lực hộ thể phát ra âm thanh khiến người ta sởn gai ốc.

Giọng nói của Thẩm Túy An đã có chút không kiên nhẫn: "Lạc chưởng môn, mời đi."

Lạc Văn Huyền: "..."

Ông ta nhẫn nhịn sự nhục nhã: "Thẩm Túy An, ngươi đừng quá đáng..."

Nhưng lời còn chưa dứt, Yến Phi đã trực tiếp ném một đạo Khốn Tiên Tác, trói chặt ông ta lại, ngay cả miệng cũng bị bịt kín: "Nói nhiều với hắn làm gì! Trực tiếp mang đi là được!"

Lạc Văn Huyền: "Ưm ưm ưm..."

Ông ta cố sức nhìn về phía những người khác trong môn phái, dùng ánh mắt ra hiệu cho bọn họ cứu mình.

Những năm gần đây, có Y Tu Minh Hội ở đây, các môn phái sợ bị thương không có người cứu, đối với y tu đều tôn trọng đến cực điểm, bọn họ cũng đã quen với đãi ngộ như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy hành vi cướp bóc kiểu này của Yến Phi, nhất thời bị dọa sợ không dám nhúc nhích.

Yến Phi cười như không cười: "Lạc chưởng môn, đừng lo lắng, Phá Nhạc Kiếm Tông chúng ta từ trước đến nay đều hiếu khách, nếu còn ai muốn đến làm khách, chúng ta cũng không ngại."

Vì vậy, vốn còn có mấy người thử dò xét muốn bước chân ra, nghe thấy lời này lại nhanh chóng rụt vê.

Thẩm Túy An cười khẽ: "Tiên Vân Môn những năm gần đây đều do Lạc chưởng môn làm chủ, giờ có phải cũng nên đổi mới không khí rồi không?”

Hắn nói xong, mấy vị trưởng lão vốn còn lo lắng cho Lạc Văn Huyền đột nhiên thay đổi ánh mắt.

Lạc Văn Huyền kinh hoàng nhìn Thẩm Túy An, Thẩm Túy An ôn hòa cười: "Lạc chưởng môn, nếu ngươi vẫn không nói, sau này cho dù chúng ta thả ngươi về Tiên Vân Môn, e rằng ngươi cũng không còn chỗ đứng nữa rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play