Lạc Văn Huyền vừa tức vừa vội nhưng cuối cùng vẫn bất lực.
Thẩm Túy An gỡ sợi dây bịt miệng ông ta ra, ông ta chán nản nói: "Nàng ta có lẽ đã bị người bắt đến Trường Yển Châu rồi."
"Trường Yển Châu?”
Lạc Văn Huyền chỉ có thể kể lại chuyện bọn họ mời Phương Nghê của Phục Kính Môn ở Trường Yển Châu đến, sau khi đối phương trà trộn vào Thẩm gia thì lại mất tích, chuyện này lại trùng hợp với lời đại trưởng lão nói, Thẩm Túy An lập tức tin bảy tám phần.
Lạc Văn Huyền đầy chờ mong nhìn hắn, hy vọng hắn có thể tha cho mình.
Ai ngờ Thẩm Túy An giơ tay lên, lại dùng Khốn Tiên Tác bịt miệng ông ta: "Mang về!"
Lạc Văn Huyền: "!!I"
Trở về Thẩm gia, đại trưởng lão vội vàng chạy ra: "Thế nào? Dao Chu đã về chưa?"
Thẩm Túy An vẻ mặt nặng nề lắc đầu.
"Vậy có manh mối gì không?”
Thẩm Túy An nói: "Lạc Văn Huyền nói, Dao Chu rất có thể đã bị bắt đến Phục Kính Môn ở Trường Yển Châu."
"Ta biết ngay mài" Đại trưởng lão vỗ đùi: "Chắc chắn là như vậy rồi, Phục Kính Môn có không ít pháp thuật kỳ quái, biết đâu nàng đã dùng cách nào đó trốn thoát!"
Thẩm Túy An nói: "Ta định đích thân đến Trường Yển Châu một chuyến, dù thế nào cũng phải đưa Dao Chu về."
Nhưng ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng phản đối của Yến Phi: "Không được!"
Thẩm Túy An: "Sư tỷ...
Yến Phi nói: "Ngươi như vậy là quá lỗ mãng, tình hình Trường Yển Châu chúng ta căn bản không hiểu rõ, huống hồ lúc đó mất tích, ngoài Dao Chu ra còn có Hứa Tinh Dạ, hơn nữa, Tân Nguyệt cũng nhìn thấy hắn và Phương Nghê ở cùng nhau, nói không chừng hắn mới là kẻ chủ mưu."
Thẩm Túy An nhíu mày, hắn và Hứa Tinh Dạ quen biết nhiều năm, rất hiểu người bạn này, hắn căn bản không muốn tin Hứa Tinh Dạ mới là hung thủ bắt cóc Thẩm Dao Chu.
Hắn hỏi Lăng Tân Nguyệt đi theo sau Yến Phi: "Ngươi thật sự chắc chắn là Hứa Tinh Dạ bắt Thẩm Dao Chu đi?"
Lăng Tân Nguyệt mím môi: "Tối hôm đó ta nhìn thấy hắn và Thiên Nhi cùng nhau đi ra khỏi ngục tối, theo quy luật của thoại bản, người vô tội nhất, thường là hung thủ ẩn sâu nhất..."
Thẩm Túy An: "..."
Hắn giả vờ như không nghe thấy gì, nói với Yến Phi: "Chuyện này nhất định phải do ta đi mới được, sư tỷ, chuyện trong môn phái đành phải nhờ sư tỷ rồi."
Thẩm Dao Chu tiếp nhận toàn bộ bí cảnh Lan Nhân mất một ngày một đêm.
Cảm giác này rất kỳ diệu, nàng tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình bí cảnh Lan Nhân từ khi mới hình thành cho đến bây giờ. Cuối cùng, tất cả mọi thứ đều hóa thành hư vô, nhưng vẫn để lại rừng hạnh này.
Ở thời đại của nàng, rừng hạnh vẫn luôn được coi là biệt danh của giới y học, tên gọi này bắt nguồn từ danh y thời Tam Quốc là Đổng Phụng, người ta nói rằng ông hành y cứu người, khi chữa bệnh cho người dân địa phương, ông chưa bao giờ nhận tiền của họ, chỉ bảo họ trông cây hạnh trên núi, theo thời gian, số bệnh nhân ông chữa khỏi ngày càng nhiều, số cây hạnh trồng cũng ngày càng nhiều, cuối cùng trở thành một khu rừng rậm.
Kinh nghiệm của Ân Vãn giống với Đổng Phụng biết bao.
Thẩm Dao Chu để lại rừng hạnh này, chính là muốn nhắc nhở bản thân, mãi mãi không được quên đi lý tưởng và sứ mệnh của mình.
Bí cảnh Lan Nhân từ nay đổi tên thành bí cảnh Hạnh Lâm.
Nàng từ từ mở mắt ra, đập vào mắt chính là vẻ mặt quan tâm của Phó Sinh Hàn: "Thế nào?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT