Nếu như vậy cũng tốt." Lạc Văn Huyền nói: "Chỉ cần nàng ta không ra ngoài phá đám, ta cũng không nhất định phải g.i.ế.c nàng ta."
"Sư phụ từ bi."
Lạc Văn Huyền nói: "Chỉ tiếc cho những đơn thuốc trong tay nàng ta, không biết nàng ta có giao hết cho Từ Chỉ Âm không?"
Lạc Văn Huyền vốn định xác định sự sống c.h.ế.t của Thẩm Dao Chu rồi mới tính tiếp.
Nhưng ông ta đợi mấy ngày vẫn không đợi được tin tức mới, rốt cuộc không nhịn được sự hấp dẫn của những đơn thuốc mới của Thẩm Dao Chu, phái người đi công kích Thẩm gia, muốn đưa Từ Chỉ Âm và những đơn thuốc kia về.
Đường Viễn Du vẫn còn có chút kiêng dè Thẩm Túy An và Phá Nhạc Kiếm Tông.
Chỉ có Lạc Văn Huyền hiểu rõ, đợi đến khi Thẩm Túy An trở về thì mọi chuyện đã sớm ngã ngũ, chứng cứ cũng đã tiêu hủy, nếu hắn không muốn đắc tội với Y Tu Minh Hội thì làm gì cũng phải cân nhắc.
Ngay lúc này, một đệ tử hoảng hốt chạy tới: "Sư phụ không xong rồi! Phá Nhạc Kiếm Tông đánh tới cửa rồi!"
"Cái gì?!"
Lạc Văn Huyền không ngờ bí cảnh Lan Nhân năm trước phải mất gần hai tháng mới mở lại, lần này chưa đến một tháng đã mở rồi, bọn Thẩm Túy An đã ra ngoài sớm. Mà lúc này, những người ông ta phái đi vẫn đang công kích Thẩm gia.
Thẩm Túy An bắt người về rồi, vậy mà lại không nể mặt ông ta chút nào, dẫn người trực tiếp đánh tới cửa.
Lạc Văn Huyền tức đến phát run: "Lũ lỗ mãng này!"
Đường Viễn Du hoảng loạn nói: "Sư phụ, chúng ta phải làm sao bây giờ!"
Lạc Văn Huyền dần bình tĩnh lại: "Ngươi bây giờ lập tức đi gửi thư cho các môn phái, mời bọn họ nhanh chóng đến đây, sau đó ngươi đích thân đi một chuyến đến Thái Sơ Kiếm Tông, mời Trình chưởng môn đến."
Đường Viễn Du: "Vâng. Vậy môn phái bên này..."
"Vi sư sẽ đích thân đi gặp bọn họ." Lạc Văn Huyền trầm ổn nói: "Ta không tin bọn họ dám mạo hiểm đắc tội với Y Tu Minh Hội mà làm gì tat"
Đường Viễn Du nghĩ cũng phải, tâm trạng hoảng loạn ban đầu cũng bình ổn lại: "Sư phụ, vậy đồ nhỉ đi đây."
Đợi Đường Viễn Du rời đi, Lạc Văn Huyền hừ lạnh một tiếng, đi ra ngoài.
Tiên Vân Môn vốn không có bao nhiêu chiến lực, những hộ vệ tuần tra bên ngoài thấy một đám người của Phá Nhạc Kiếm Tông hùng hổ đi tới đã sớm trốn mất.
Hiện tại, chỉ dựa vào trận pháp trùng trùng điệp điệp của Tiên Vân Môn ngăn cách bọn họ ở bên ngoài.
Nhưng trận pháp cũng không phải là vạn năng, luôn có giới hạn chịu đựng, mà kiếm tu lại nổi tiếng là công kích mạnh, lần này còn mang theo cả sự tức giận.
Không lâu sau, trận pháp của Tiên Vân Môn đã bị bọn họ phá hủy gần hết. Lạc Văn Huyền nhìn thấy, lại tức đến muốn ngất đi.
“Nhanh dừng tay!"
Thẩm Túy An bảo đồng môn dừng lại, đi vê phía Lạc Văn Huyền.
Kể từ khi hắn trở vê Phá Nhạc Kiếm Tông, các công việc đối ngoại đều do hắn phụ trách, ngày thường hắn cũng nổi tiếng là người tính tình tốt, giỏi giao tiếp, chưa ai từng thấy hắn lạnh lùng đáng sợ như vậy.
Lạc Văn Huyền đã quen với việc các môn phái khác đối xử với mình khách sáo, thấy Thẩm Túy An như vậy, bước chân không khỏi do dự trong chốc lát.
Nhưng ông ta nhanh chóng phản ứng lại, cố chống đỡ khí thế nói: "Thẩm Túy An! Ngươi muốn làm gì!"
Thẩm Túy An nhàn nhạt nói: "Nghe nói cháu gái ta là Dao Chu được mời đến Tiên Vân Môn làm khách, ta là người làm gia trưởng, đến đón nàng về nhà."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT