Vào lúc này, ông ta đột nhiên rất hối hận vì lúc đầu không cho Phó Sinh Hàn đến, nếu có hắn ở đây, mình đã không phải đối mặt với tình cảnh khó xử như vậy.
Không ai dám tiến lên đấu kiếm với Yến Phi, một trận gió lớn dần dần tan biến.
Ngay khi Yến Phi thu kiếm, định cùng mọi người trở về Phá Nhạc Kiếm Tông, Thẩm Túy An lại thấy một hộ vệ của Thẩm gia chạy từ xa tới.
Hắn nhận ra, đây là một trong những hộ vệ hắn phái đi bảo vệ Thẩm Dao Chu, vào lúc này hắn không ở Thẩm gia bảo vệ Thẩm Dao Chu, chạy đến đây làm gì?
Chẳng lẽ... Thẩm Dao Chu xảy ra chuyện rồi sao?
Trong lòng hắn đột nhiên có một dự cảm không lành.
Hộ vệ đó chính là người trước đó được Phó Sinh Hàn sắp xếp ở đây chờ bọn Thẩm Túy An ra.
Nghe hắn kể lại toàn bộ sự việc Thẩm Dao Chu bị bắt đi, đừng nói đến Thẩm Túy An, ngay cả những người khác của Phá Nhạc Kiếm Tông cũng không thể nhịn được nữa.
"Đi! Chúng ta nhanh về cứu Dao Chu sư điệt!"
Nhưng khi bọn họ trở về Thẩm gia, lại phát hiện Thẩm gia đang bị một đám tu sĩ vây quanh, đại trưởng lão đang dẫn nội vệ chống đỡ vất vả.
Một đám kiếm tu trước bị đá ra khỏi bí cảnh Lan Nhân, sau lại biết chuyện Thẩm Dao Chu bị bắt đi, trong lòng đầy lửa giận, đang lo không có chỗ trút giận đây.
Tất cả mọi người gào lên xông lên, đám tu sĩ kia chỉ là một lũ ô hợp, căn bản không có sức chống cự, bị bắt gọn.
Sau một hồi thẩm vấn, mới từ miệng bọn họ biết được, người phái bọn họ đến đây chính là Tiên Vân Môn.
"Tiên Vân Môn dựa vào Y Tu Minh Hội mà ngang ngược bá đạo, thật sự cho rằng mình có thể một tay che trời ở Vân Trạch Châu này sao!"
Thẩm Túy An hơi nheo mắt: "Chuyện Dao Chu mất tích chắc chắn cũng có liên quan đến bọn chúng, nếu nàng mất một sợi tóc, ta sẽ diệt cả Tiên Vân Môn!"
Tiên Vân Môn.
Lạc Văn Huyền khoanh tay nhìn vê hướng Thẩm gia, hỏi: "Người đã phái đi rồi chứ?"
Đường Viễn Du đứng sau hắn: "Vâng, sư phụ, hiện tại hầu hết hộ vệ của Thẩm gia đều được phái đi tìm Thẩm Dao Chu rồi, nghĩ rằng không bao lâu nữa sẽ có thể công phá, đưa Từ Chỉ Âm và những đơn thuốc kia về."
Lạc Văn Huyền thở dài: "Vẫn chưa có tin tức gì về Phương Nghê sao?"
Phương Nghê chính là sát thủ mà bọn họ tìm đến để g.i.ế.c Thẩm Dao Chu, đáng tiếc là từ khi đối phương vào Thẩm gia liền không còn tin tức gì nữa.
Lạc Văn Huyền vẫn luôn phái người theo dõi Thẩm gia, thấy Thẩm gia hỗn loạn, hỏi thăm mới biết Thẩm Dao Chu mất tích, mà Phương Nghê vốn nên báo tin cho bọn họ cũng không thấy đâu.
Đường Viễn Du đáp: "Không có, Trường Yển Châu bên kia cũng không truyền tin tức gì đến." Lạc Văn Huyền: "Theo ngươi đoán, chuyện Thẩm Dao Chu mất tích này có liên quan đến Phương Nghê không?”
"Có khả năng." Đường Viễn Du nói: "Sư phụ có lẽ không biết, y tu ở Trường Yển Châu rất ít, cũng không giống như môn phái chúng ta đông đảo, cho nên rất nhiều môn phái ở Trường Yển Châu sẽ từ các châu khác bắt những y tu có y thuật cao, bối cảnh lại không quá mạnh về, cung phụng trong môn phái."
Lạc Văn Huyền kinh ngạc: "Còn có chuyện như vậy sao?”
Đường Viễn Du cười khổ: "Chuyện này đối với người Trường Yển Châu chúng ta mà nói là chuyện nhục nhã, cho nên mọi người đều không truyền ra ngoài, ta nghĩ Phương Nghê này có phải là thấy y thuật của Thẩm Dao Chu cao nên động lòng, bắt nàng ta vê môn phái không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT