Sau ngày khai giảng, ảnh và lời xin lỗi của Cố Mặc Thâm được treo trên biển quảng cáo ở tòa nhà đối diện suốt 3 ngày liền.
Cố Mặc Thâm trong biển quảng cáo trông vừa đẹp trai vừa mất tinh thần, trông hệt như chú chó con đang bị áp bức vậy.
Tôi đã đặc biệt yêu cầu thêm hai câu trong biển quảng cáo: "Chụp lén người khác và sử dụng nó khi không được cho phép là vi phạm pháp luật, hãy đặt học tập lên hàng đầu, tuân thủ pháp luật, biết quản lý hành vi của mình.
Toàn trường chấn động rồi.
Mọi người đều nhìn tôi và em gái với ánh mắt khó tin.
Tôi và em gái vẫn bình chân như vại. Dù sao thì người mắc lỗi và phải công khai xin lỗi không phải là chúng tôi.
Sau khi Cố Mặc Thâm đọc bản kiểm điểm trong tiết thể dục buổi sáng thì đã xin nghỉ một tuần không đến lớp.
Tôi nghĩ chắc bây giờ hắn ta đã biết được sự khác nhau giữa việc được người khác nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ với bị xem như trò hề rồi.
Đợi sau khi hắn ta quay trở lại trường thì ánh mắt khi nhìn em gái tôi đã trở nên hờ hững, chỉ có ánh mắt nhìn tôi là như muốn giết người.
Tôi cảm thấy đây là chuyện tốt.
Em gái cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có hệ thống là bắt đầu móc mỉa.
"Thật lợi hại, lại mời được một luật sư nổi tiếng ra mặt giúp mình, tôi thật sự rất hâm mộ hai người đó!"
Tôi nhướng mày: "Thời kỳ nổi loạn của hệ thống dài như vậy à!"
Hệ thống nổi điên lên: "Cánh cáo, công kích hệ thông một lần, lập tức thực hiện hình phạt!"
Dòng điện châm chích xuyên qua cơ thể, da đầu tôi tê dại vì đau, cảm giác như hồn lìa khỏi xác rồi vậy.
Em gái kinh hãi: "Hệ thống, mi làm sao vậy?"
Em ấy đau lòng nắm lấy tay tôi, tôi vội vàng hất tay em ấy ra để tránh dòng điện truyền qua người em ấy.
Hệ thống lạnh lùng nói: "Các người không chịu làm nhiệm vụ, đây là trừng phạt."
Em gái tôi tức chết rồi: "Mi giao nhiệm vụ gì, nói đi ta sẽ àm."
"Chinh phục Cố Mặc Thâm."
"Tại sao cứ nhất định phải là hắn?"
"Hắn ta còn chưa đủ tốt à? Ta vốn dĩ là hệ thống công lược mà!"
Vào khoảnh khắc đó, có thứ gì đó chợt hiện ra trong đầu tôi.
Có một cặp chị em, cha mẹ đều qua đời, một người xinh đẹp, một người thì thông minh, họ cùng nhau trưởng thành, sau khi trưởng thành họ lại bắt đầu đấu đá lẫn nhau vì một người đàn ông. Đây không phải là nữ phụ ác độc và nữ chính trong tiểu thuyết à?
Tôi đột nhiên cảm thấy, cái chết của cha mẹ tôi không phải là một tai nạn, mà là điều không thể tránh khỏi.
Toàn thân tôi run lên, em gái nhìn tôi đầy lo lắng.
Chỉ có hệ thống là đang nói nhảm.
"Đây là nhiệm vụ cuối cùng. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi có thể báo cáo với cấp trên, các người thì sẽ có được cả tình yêu lẫn của cải, đây rõ ràng là việc đôi bên cùng có lợi, nhưng các người lại không biết điều nên tôi chỉ có thể dạy cho các ngươi một bài học mà thôi.
Em gái tôi vô cùng tức giận.
"Chúng tôi vẫn còn là học sinh!"
"Vậy thì đã sao?"
Tôi chợt nhận ra rằng cố gắng nói chuyện với hệ thống này chẳng ăn thua gì, tôi nắm lấy tay em gái, lắc đầu.
"Làm nhiệm vụ chinh phục là không thể nào, có bản lĩnh thì mi điện giật chết chúng ta đi!"
Hệ thống tức giận mắng một câu rồi rời đi.
Tôi và em gái im lặng hồi lâu, bây giờ chúng tôi đã không muốn lấy gì từ hệ thống nữa rồi, chúng tôi chỉ muốn gỡ bỏ ràng buộc với hệ thống mà thôi, nhưng lại không có cách nào.
Sự việc này ít nhiều cũng ảnh hưởng đến chúng tôi.
Em gái tôi chuẩn bị tham gia thi nghệ thuật. Đêm trước ngày thi em ấy trằn trọc suốt đêm không ngủ được, sau khi thi xong em ấy lại khóc.
"Chị ơi, nếu em thi không đỗ thì phải làm sao bây giờ?"
"Em sợ gì chứ, có chị ở đây, em nhất định sẽ vượt qua kỳ thi đại học một cách suôn sẻ, cho dù em không đỗ vào chuyên ngành nghệ thuật, cũng sẽ đảm bảo em có thể được nhận vào chuyên ngành phổ thông của trường nghệ thuật, sau khi vào nhập học rồi có thể chuyển chuyên ngành sau.
Em gái nép vào lòng tôi.
"Chị ơi, không có chị em biết phải làm sao đây?"
Tôi vỗ nhẹ vào vai em ấy, càng quyết tâm hơn.
Chúng tôi sẽ không bao giờ trở thành nữ phụ độc ác và nữ chính trong tiểu thuyết, đấu đá nhau chỉ để làm nền cho nam chính Cố Mặc Thâm đâu.
Tuyệt đối sẽ không đâu!
Kỳ thi cuối kỳ sắp đến, điểm số của em gái bắt đầu giảm sút, nhưng Cố Mặc Thâm lại bắt kịp và lọt vào top 50 toàn khối, hắn ta có tiến bộ vượt bậc, được giáo viên công khai khen ngợi.
Sau khi tan học, hắn ta tìm gặp em gái tôi.
"Vệ Sơ Vũ, cậu có muốn tôi bổ túc giúp cậu không?"
Em gái tôi trừng mắt.
"Chị tôi là người đứng đầu toàn khối đó!"
"Vậy thì đã sao? nếu cậu ta thật sự có lòng bổ túc giúp em, thì em đã không tụt hạng như này."
"Đó là vì tôi ngốc, không liên quan gì đến chị tôi, cũng không liên quan gì đến cậu, đừng có ở đây giả vờ làm người tốt!"
"""Vệ Sơ Vũ!""
Cố Mặc Thâm nắm chặt lấy cổ tay em gái tôi, trong mắt là sự tức giận đang kìm nén: ""Tôi cũng chỉ muốn giúp cậu thôi!"""
Tôi đi tới hất tay hắn ta ra và nói: "Buông ra, đừng có mà múa rìu qua mắt thợ trước mặt tôi!"
Cố Mặc Thâm nhìn tôi chằm chằm: "Đứng nhất toàn khối đúng không? Rất nhanh thôi vị trí đó sẽ không còn là cậu nữa!"
Hắn ta quay người rời đi, hòa mình vào đám đàn em, dáng vẻ đầy tự tin. Mọi người tập trung vây quanh hắn ta, nghe hắn ta khoe mẽ làm sao mà mình lại tiến bộ nhanh chóng như vậy.
Hắn ta cười nói: "Trước đây là do tôi lười động não thôi, bây giờ lại thấy có một số người kiêu ngạo đến không biết trời cao đất dày là gì nên tôi chỉ có thể động não dạy cho người nọ một bài học thôi."
Đám đông hùa theo cổ vũ.
"Đúng vậy, Cố thiếu gia chúng ta muôn trở thành học sinh xuất sắc chỉ là chuyện nhỏ thôi."
"Không giống như một số người, phải khổ sở biết bao mới giành được vị trí đứng đầu!"
Cố Mặc Thâm cười ngạo nghễ.
Tôi chẳng quan tâm, hắn ta lấy đâu ra tự tin mà cho rằng chỉ cần tùy tiện học tập chăm lên một chút xíu là có thể vượt qua được sự nỗ lực học tập suốt bao nhiêu năm của người khác chứ.