“Vệ Vân Khê!”
Cố Mặc Thâm khó chịu: "Cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu!"
"Nếu như cậu không gây ra chuyện này, tôi vốn dĩ vẫn có thể coi cậu như con người!"
Cố Mặc Thâm tức giận đứng bật dậy.
"Vệ Vân Khê, cô xấu xí không ai thèm thích thì cũng không để cho em gái được người khác thích à, sao cô có thể ác độc như vậy?"
Tôi nhướng mày, vừa định phản bác lại tên đần này.
Em gái đã đứng bật dậy, nổi giận nói:
"Ai cho phép cậu nói xấu chị gái tôi! Chị tôi cực kỳ thông minh, cho dù cậu có tu mười kiếp cũng không thể đuổi kịp chị tôi đâu!"
Tôi có chút vui vẻ, em ấy bảo vệ tôi.
Cũng có chút đau lòng khi em ấy không phản bác lời của Cố Mặc Thâm nói rằng tôi xấu.
Tôi đứng đằng sau làm chỗ dựa cho em gái, cười khẩy:
"Cậu chẳng những không thông minh, mà tố chất cũng kém, chỉ có điều, rất nhanh cậu sẽ biết sự khác biệt của hai loại chú ý này nằm ở đâu thôi."
Tôi nói nhỏ vài câu với Tống Triều Văn.
Tống Triều Văn nhìn tôi hồi lâu, gật đầu đồng ý.
Sau đó, kết quả cuộc thương lượng đã có.
Cố Mặc Thâm phải xin lỗi em gái, đồng thời viết và đọc bản kiểm điểm trước toàn trường.
Vốn dĩ Cố Mặc Thâm không cọi trọng cái này lắm, dù sao đối với loại học sinh như hắn ta, việc kiểm điểm trước toàn trường cũng chỉ như là một cơ hội khoe khoang khác mà thôi.
Tuy nhiên, khi biết mình không chỉ phải đọc bản kiểm điểm trước toàn trường, mà còn bị chụp lại ảnh kèm lời xin lỗi rồi đưa lên biển quảng cáo ở tòa nhà đối diện, hắn ta lập tức nổi khùng lên."
"Tôi không đồng ý, tôi tuyệt đối không đồng ý điều này, tôi sẽ không làm chuyện xấu mặt ấy!"
Hiệu trưởng nói: "Vậy chỉ có thể ghi lỗi vào học bạ thôi."
Mẹ Cố Mặc Thâm lạnh lùng nói: "Chúng tôi chấp nhận."
Cố Mặc Thâm sửng sốt: "Mẹ..."
Mẹ Cố: "Im ngay cho mẹ!"
Thế là chuyện này cứ được quyết định như vậy.
Trước khi rời đi, Mẹ Cố nhìn tôi đầy ẩn ý, cười nói: "Cô bé, cảm ơn cháu đã dạy cho con trai dì một bài học, dì rất mong chờ biểu hiện sau này của cháu. Nghe nói cháu học rất giỏi, tương lai nếu cháu thi được vào Đại học Bắc Kinh, dì sẽ tận tình chiêu đãi cháu."
Bà ta đưa Cố Mặc Thâm đi.
Tôi nhìn theo bóng lưng bà ta, trầm tư.
Em gái tôi nói: "Mẹ của Cố Mặc Thâm cũng khá tốt đó chứ."
Tôi bình tĩnh nói: "Đó là vì có luật sư Tống ở đây, hơn nữa, bà ta chỉ coi chúng ta như đá mài đao để mài giũa Cố Mặc Thâm mà thôi."
"Ơ? Đá mài đao? nhà hắn ta có ngai vàng..."
Em gái đang nói thì im bặt.
Bời vì nhà họ Cố thật sự có ngai vàng để thừa kế.
Tống Triều Văn nói: "Về nhà trước đã."
Về đến nhà, Tống Triều Văn ngồi trên sofa, nghiêm túc nhìn chúng tôi.
"Các em ở trường này có vui vẻ không? Có muốn cân nhắc đến việc chuyển trường không?"
Chỉ còn nửa năm nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học rồi, chuyển trường trong thời điểm này không phải là ý hay.
Tôi thăm dò hòi: "Là vì nhà họ Cố sao?"
Tống Triều Văn lắc đầu: "Không phải, nơi này không phải Bắc Kinh, tay nhà họ Cố còn chưa dài đến mức có thể vươn được đến đây."
Đây là cố hương của nhà họ Cố, Cố Mặc Thâm lớn lên ở thủ đô nhưng hắn ta phá phách quá nên mới được gửi về quê với ông bà để học tập, nhưng tiếng xấu của hắn ta vẫn truyền tới tận đây.
Lại thêm dùng tiền để lót đường nên hắn ta nhanh chóng trở thành người có tiếng nói ở đây.
Tôi lại hỏi: "Vậy còn có lý do nào khác nữa sao?"
Tống Triều Văn lắc đầu, ánh mắt chân thành.
"Vân Khê, nếu các em ở đây không vui, nhất định phải nói cho anh biết, anh sẽ tìm cách giúp các em, đừng lo lắng sẽ gây rắc rối cho anh."
Tống Triều Văn muốn giúp chúng tôi.
Anh ấy là thật tâm muốn giúp.
Tống Triều Văn là học sinh từng được mẹ tôi giúp đỡ. Sau khi tốt nghiệp và thành đạt, anh ấy trở về tìm ân nhân của mình, lại không ngờ rằng ân nhân của mình đã qua đời, chỉ để lại hai bé gái mồ côi.
Anh ấy đã nhận nuôi và cho chúng tôi đi học, còn thuê thêm một bảo mẫu chăm sóc chúng tôi.
Anh ấy rất tốt với chúng tôi, dù có bận đến mấy nhưng khi chúng tôi có chuyện anh ấy luôn là người chạy đến đầu tiên.
Chắc là anh ấy đã phát hiện ra rồi.
Tôi và Sơ Vũ không muốn làm phiền anh ấy quá nhiều, trừ phi có chuyện bắt buộc cần nhờ đến.
Hẳn là anh ấy không yên tâm, nghĩ rằng chúng tôi đã chịu ấm ức.
Tôi cười nói: "Anh à, em và Sơ Vũ đã lớn rồi, trường học cũng rất tốt, anh không cần phải lo lắng cho bọn em như vậy đâu."
Tống Triều Văn muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói một câu: "Vậy thì tốt, có chuyện gì nhất định phải nói với anh."
Anh ấy tự xuống bếp nấu cho chúng tôi một bữa ăn thinh soạn.
Sau đó lại cùng chúng tôi xem chương trình năm mới đến khi tiếng chuông điểm 12 giờ vang lên, chính thức qua năm mới, anh ấy mới rời đi.
Tôi và em gái nằm trên giường.
Em gái nói: "Anh trai có tâm sự."
Tôi nói: "Anh ấy là luật sư, có tâm sự là chuyện bình thường."
Em gái huých tôi một cái rồi nói: "Chị vô cảm quá rồi đấy, ý em nói là anh ấy đang phiền lòng về chuyện khác. Em không thông minh được như chị, nhưng từ lời nói và biểu cảm là em có thể cảm nhận được, chắc chắn anh ấy đang che giấu điều gì đó."
Tôi nghĩ, không biết Tống Triều Văn đang che giấu chuyện gì?
Anh ấy là một luật sư nổi tiếng, con đường sự nghiệp cũng rất suôn sẻ.
Anh ấy có một tương lai tươi sáng, chỉ trừ việc vướng phải hai đứa kéo chân sau là chúng tôi.
Tôi của khi đó vẫn chưa ý thức được, chính vì sự nghiệp phát triển thuận lợi nên sẽ có cơ hội vẫy gọi.
Khi đó, Tống Triều Văn vì quá xuất sắc nên đã nhận được lời mời từ công ty luật nổi tiếng ở Bắc Kinh.
Anh ấy động lòng rồi, nhưng vì nghĩ đến chúng tôi nên anh ấy đã từ chối.