Kỳ nghỉ đông đến rồi, Tống Triều Văn cùng đón năm mới với chúng tôi.

Mỗi sáng anh ấy đều dậy sớm chuẩn bị bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng cho chúng tôi.

Tôi bảo anh ấy không cần cầu kỳ như vậy đâu, cứ đơn giản như bình thường là được rồi.

Anh ấy mỉm cười.

"Các em là học sinh cuối cấp sắp thi đại học rồi."

Đúng vậy!

Nếu mẹ còn sống, chắn chắn bà cũng sẽ hết lòng chăm lo cho hai thí sinh sắp thi đại học là chúng tôi, nhất định là mẹ cũng sẽ sắp xếp thời gian học tập và sinh hoạt cho chúng tôi một cách chặt chẽ.

Hiện tại, tất cả những việc này đều do Tống Triều Văn đảm nhiệm.

Anh ấy không muốn chúng tôi phải hối tiếc.

Tống Triều Văn nhìn tôi thật lâu rồi nói: " Anh làm vậy không chỉ là vì các em, mà còn vì chính mình nữa. Hồi xưa thi đại học anh không được ăn những thứ này, bây giờ cũng coi như là bù đắp cho chính mình của trước đây."

Tôi "ừm" một tiếng.

Những đứa trẻ có tuổi thơ bất hạnh thường phải dùng cả đời để chữa lành.

Tống Triều Văn có lẽ muốn thông qua quá trình nuôi nấng chúng tôi để "lớn lên" một lần nữa.

Tôi có thể hiểu được.

Tôi hào hứng ăn cơm và nhiệt tình khen ngợi Tống Triều Văn: "Anh nấu ngon quá. "

Tống Triều Văn cười dịu dàng, anh cúi đầu xuống, vài sợi tóc rũ xuống che đi cặp lông mày, anh cầm thìa lên thư thái uống canh, ánh nắng vàng nhạt chiếu qua người anh khiến anh toát lên khí chất hăng hái.

Nhìn rất trẻ trung.

Lúc này tôi mới chợt nhớ ra, anh ấy năm nay 28 tuổi, chỉ lớn hơn chúng tôi có10 tuổi thôi.

Tại sao anh ấy vẫn chưa kết hôn?

Là vì chúng tôi sao?

Tôi cảm thấy buồn và có lỗi vô cùng.

Tôi muốn nói với anh ấy rằng chúng tôi đã lớn rồi, anh không cần phải lo lắng nhiều cho chúng tôi nữa, nhưng lại không biết phải mở lời thế nào.

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi vẫn quyết định đợi sau khi thi đại học rồi hãy nói.

Đợi sau khi chúng tôi vào đại học, mỗi người đều có con đường riêng, anh ấy sẽ không phải bận tâm nhiều đến chúng tôi nữa.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến ngày đi học lại rồi.

Mùa xuân đến rồi.

Mèo hoang trong ngõ cũng bắt đầu kêu gào mãi.

Hình như kỳ động dục của Cố Mặc Thâm cũng đến rồi.

Chắc là hắn đã được cao nhân nào đó chỉ dẫn, phương pháp theo đuổi em gái tôi cũng trở nên mềm mỏng hơn nhiều rồi.

Mỗi ngày hắn đều mang theo bữa sáng được chuẩn bị kỹ lưỡng.

Khi em gái bị người ta chỉ trỏ bàn tán, hắn ta cũng là người đầu tiên đứng ra bảo vệ em ấy.

Hắn ta thậm chí còn cẩn thận ghi nhớ kỳ rụng dâu của em gái tôi. Khi em ấy đỏ mặt đi mượn băng vệ sinh thì hắn ta đã sai người lặng lẽ nhét một gói băng vệ sinh vào cặp sách của em ấy.

Em gái tôi sốc rồi.

"Cố Mặc Thâm như biến thành người khác vậy."

Đúng vậy.

Một người đột nhiên thay đổi 180 độ như vậy, chắc chắc đã xảy ra chuyện gì rồi.

Tôi nghĩ tới nghĩ lui, không chắc lắm nói: "Cứ quan sát xem thế nào."

Học kỳ thứ hai của lớp 12 trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc kỳ thi tháng đã đến. Lần này, Cố Mặc Thâm lọt vào top 10 toàn khối.

Tôi và em gái nhìn nhau.

Quá kỳ lạ!

Sau giờ học, em gái nóng lòng muốn thảo luận vấn đề này với tôi.

Tôi  "xuỵt" một tiếng.

Không thể nói

Hệ thống đã lâu rồi không liên lạc với chúng tôi.

Tôi không biết nó còn ở đó không.

Tôi cũng không muốn bị nó sốc điện lần nữa đâu.

Ở bên đường có một quán cafe mèo.

Chúng tôi ghé vào đó, một cặp mèo con thu hút sự chú ý của tôi.

Người bán hàng nhiệt tình giới thiệu với chúng tôi.

Hai con mèo này là cùng một mẹ, mẹ của 2 đứa đã bị bán đi rồi, chỉ còn lại bọn chúng.

Đây là một cặp mèo đối lập nhau, một con rất xinh đẹp, còn còn lại trông hơi nhếch nhác.

Tôi chỉ vào hai con mèo và nói với em gái: "Em xem, chúng giống chúng ta lắm phải không?"

Em gái tôi mỉm cười, ngoan ngoãn gật đầu.

Tôi trêu chọc chú mèo trông hơi xấu kia, làm nó bực lên mà cào tôi một cái, tất nhiên là nó cũng không thể làm đau tôi được.

Tôi rút tay lại: "Nó chẳng ngoan chút nào, như vậy làm sao bán được?"

Tôi nắm chạt tay em gái, lặng lẽ gãi gãi vào lòng bàn tay em ấy.

Em gái có chút hiểu ra.

Tôi chỉ vào con mèo đực khác trong lồng và nói: "Nhìn con mèo này mà xem, vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn, lại thông mình lanh lợi, chắc chắn nó sẽ rất dễ bán."

Người bán hàng lập tức trả lời: "Đúng vậy, con mèo này có giấy chứng nhận huyết thống, mẹ của nó là..."

Ồ!

Hóa ra là mèo quý có chứng nhận huyết thống.

Tôi cười nhẹ.

"Em gái, nếu phải chọn một con mèo, em sẽ chọn con nào, con ngoan hay là không ngoan đây?"

Em gái suy nghĩ một lúc.

"Ngoan ạ."

"Đúng vậy, mọi người đều sẽ chọn ngoan."

Nhưng đáng tiếc, tôi và em gái không phải kiểu người ngoan ngoan nghe lời.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play