Khi chiếc xe lừa vừa lăn bánh không bao lâu, Lưu Phủ đã nhanh chóng thúc ngựa đuổi theo, bước vội vào nhà. Nhưng trong căn nhà ấy, chỉ còn lại Yến Ân.
Không chút do dự, Lưu Phủ tiến thẳng đến trước mặt Yến Ân, giọng trầm hẳn: “Thê tử ngươi đâu?”
Trước khi Yến Ân kịp trả lời, Lưu Phủ đã cau mày, lòng đầy nghi hoặc. Những chi tiết vốn dĩ mờ mịt bỗng dần sáng tỏ, tựa như một tấm màn bí mật bị xé toang. Người đàn ông trước mắt, dù luôn mang dáng vẻ yếu nhược, nhưng dung mạo tuấn tú, khí chất bất phàm. Y dường như có khả năng ẩn mình, che giấu toàn bộ bản chất khi cần thiết.
Giờ đây sau bao năm phá án, trực giác của hắn mách bảo rằng người trước mặt không phải là một kẻ đơn giản. Lưu Phủ trầm giọng: “Ta e rằng ngươi phải đi huyện nha với ta một chuyến…”
Người đàn ông nhợt nhạt trước mặt chậm rãi nắm lấy cây gậy bên mình, nhẹ nhàng ngước mắt lên. Bàn tay y khẽ chạm vào đầu gậy, giọng nói bình thản tựa như mặt nước tĩnh lặng: “Ta biết thích khách ở đâu.”
Lời nói vừa dứt, ánh mắt của Lưu Phủ lập tức sững lại, trong tích tắc tay đã nắm chặt chuôi đao. Cảm giác nguy hiểm bỗng dâng tràn.
Trên xe lừa, lòng Chúc Vụ không ngừng dao động, thấp thỏm không yên. Từ Lão bá, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như mọi khi, thỉnh thoảng đáp lại đôi câu chuyện phiếm. Chúc Vụ cố gắng giữ vẻ bình thản, chỉ mong chờ cơ hội khi xe lừa đi ngang qua nhà Dương đại tẩu may thay tìm được lối thoát.
Quả nhiên, khi xe dừng trước nhà Dương đại tẩu, bà từ trong nhà bước ra, tươi cười rạng rỡ, ôm đứa bé trong lòng, dáng vẻ vô cùng vui tươi. Nhìn thấy nàng, Chúc Vụ bỗng như nhìn thấy ánh sáng hy vọng, định bụng nhân cơ hội này bước xuống xe để tìm cách trốn thoát.
Nhưng ngay khi nàng vừa nhấc chân khỏi xe, Từ Lão bá lại cất tiếng, giọng cợt nhả: “Dương đại tẩu ở thôn này hẳn là Bồ Tát chuyển thế, chuyện gì cũng quản, gặp ai cũng giúp đỡ. Nữ tử như vậy sống tới giờ, đúng là phước lớn.”
Lời nói ấy như một nhát đao đâm thẳng vào lòng Chúc Vụ, nàng đành gượng cười, đáp lại: “Dương đại tẩu tâm địa tốt, trời cao thương xót, phù hộ là lẽ tất nhiên.”
Dù nỗi sợ hãi trong lòng dâng lên, nhưng Chúc Vụ không dám để lộ bất kỳ biểu hiện nào khác. Nàng rút lại bước chân, rồi vội vàng tìm cớ từ chối: “Ta định ra chợ mua chút lương khô, nếu không nhanh e rằng sẽ hết. Quay lại rồi ta sẽ ghé thăm tẩu.”
Nàng hiểu rõ, kẻ đã sát hại tám mạng người trong thôn sẽ không ngần ngại trừ khử Dương đại tẩu nếu bà vô tình cản đường hắn. Nhưng bỏ lỡ cơ hội này, xe lừa càng lúc càng đi xa, và với mỗi vòng quay của bánh xe, hy vọng thoát thân của nàng cũng dần tan biến.
Từ Lão bá tiếp tục cho xe lăn bánh, thái độ của Chúc Vụ trở nên ngoan ngoãn hơn hẳn. Suốt quãng đường, nàng không còn giãy giụa hay tìm cách thoát thân mà ngồi im, giữ vẻ mặt bình thản như chưa từng có ý định chạy trốn.
Dường như nhận ra điều bất thường, giữa đường, Từ Lão bá bất ngờ cho xe dừng lại. Đúng lúc đó, Chúc Vụ tung một nắm tro hương lên người hắn, rồi nhanh chóng nhảy khỏi xe, chạy thục mạng về phía trước.
Nhưng chưa kịp chạy xa, Từ Lão bá, kẻ tưởng chừng đã già nua yếu ớt lại di chuyển nhanh nhẹn đến bất ngờ, chỉ một cái trở tay đã giữ chặt lấy nàng. Gương mặt già cỗi bỗng chốc trở nên lạnh lùng, đôi mắt sắc bén như lưỡi dao, hoàn toàn khác xa vẻ hiền từ ban nãy.
Giọng hắn trở nên trầm đục, mang theo sát khí rõ rệt: “Tiểu thư còn định hồ nháo đến bao giờ?”
“Chúng ta ám sát Thái Tử thất bại, người của hắn đã đến gần đây rồi.”
Nghe lời hắn nói, Chúc Vụ không khỏi ngỡ ngàng. Nàng không thể nào hiểu hết ý nghĩa ẩn chứa sau những câu nói lạnh lùng đó, chỉ cảm thấy nỗi sợ như con rắn độc đang từ từ quấn chặt lấy tim mình. Cố gắng giữ bình tĩnh, nàng cất tiếng khuyên giải: “Nếu vậy, sao ngươi còn không mau trốn đi? Chẳng lẽ ám sát Thái Tử thất bại mà ngươi vẫn còn dám ở lại đây?”
Người đàn ông kia bật cười khinh bỉ: “Ám sát Thái Tử? Tiểu thư, so với việc lo cho ta, chẳng phải ngươi nên quan tâm đến chính mình hơn sao?”
Giọng hắn càng lúc càng châm biếm, từng chữ nặng nề rơi vào tai Chúc Vụ như từng nhát búa: “Ta chỉ muốn giết Thái Tử. Nhưng người lại muốn hành hạ hắn, đâm xuyên đầu gối, dùng độc dược để hủy hoại thân thể hắn.”
“Tiểu thư à, nếu Thái Tử đến đây, người chết chưa chắc là ta, mà chính là ngươi.”
Mỗi lời nói của hắn như từng mũi tên đâm thẳng vào tâm trí Chúc Vụ. Hắn ám chỉ rõ ràng rằng nàng và hắn vốn cùng một phe, một mục đích. Chúc Vụ vô cùng bàng hoàng, càng nghe, càng sững sốt.
Cái tên "Cố Phán Thanh" vừa vang lên khiến nàng giật thót. Đúng rồi, đó chính là tên của nhân vật mà nàng đã nhập vào. Cố Phán Thanh – nữ phụ tàn ác, vì lòng tham và nguyện vọng chiếm lấy ân sủng của Cẩn Vương mà đã tự ý bắt cóc Thái Tử, gây nên biết bao nhiêu tai họa.
Tên thích khách tiếp tục lạnh lùng: “Ngươi nghĩ rằng hành hạ Thái Tử mỗi ngày sẽ khiến hắn tiết lộ bí mật sao? Thật ngu ngốc và ngây thơ.”
Chúc Vụ muốn tìm cách kéo dài thời gian để thoát thân, nhưng càng nghe hắn nói, nàng càng cảm thấy mọi chuyện dần trở nên rõ ràng hơn. Nàng nhớ ra rằng Cố Phán Thanh – nhân vật mà nàng đã nhập vào – là người phụ nữ mù quáng, cuối cùng gặp kết cục thê thảm vì bị Cẩn Vương lợi dụng.
“Trần Vụ chỉ là thân phận giả ngươi dùng để che giấu thân phận thật của mình. Ngươi chính là Cố Phán Thanh, người đã bắt cóc Thái Tử.”
Lời nói của hắn như xé toạc mọi sự thật. Chúc Vụ hoảng sợ, lòng nàng tràn ngập nỗi lo lắng về thân phận mới phát hiện ra này. Hóa ra, nàng đã trở thành kẻ phản diện, người phụ nữ tàn nhẫn mà kết cục chẳng khác nào Tu La trong câu chuyện nàng từng đọc.
Tên thích khách còn tiết lộ: “Ta từng cố gắng báo cho người về loại độc hoa Tây Vực, nhưng có vẻ người lại không thèm quan tâm.”
Lần này hắn thất bại, phương pháp duy nhất để bảo vệ mạng sống của hắn là bắt Chúc Vụ về giao nộp cho Cẩn Vương.
Hắn lần lượt ám chỉ nàng và hắn cùng chung một phe. Nhưng nàng… chỉ lo ham mê nhan sắc của Thái Tử mà gây họa.
Khi kế hoạch tẩu thoát được vạch ra, thích khách đã không còn lựa chọn nào khác, buộc phải liều mình kéo theo Chúc Vụ, mong thoát khỏi sự truy bắt. Nỗi kinh hoàng và bối rối dâng trào trong lòng nàng, như thể sấm sét vừa đánh trúng giữa trời quang. Suy nghĩ xoay vần, nhưng càng lúc càng trống rỗng.
“Bọn chúng đã tìm được kẻ thế thân cho tiểu thư, mục đích chính là diệt trừ ngươi, thay thế bằng kẻ khác.” – Giọng hắn trầm đục, mang theo cái lạnh lẽo của tử khí.
“Nếu Phán Thanh tiểu thư không mau rời đi, một khi rơi vào tay Thái Tử, muốn chết e cũng là một điều xa vời.”
Lời nói vừa dứt, Chúc Vụ như hóa đá. Thái Tử danh tiếng lẫy lừng, dưới trướng còn đội huyền y vệ trứ danh. Đám người ấy, được mệnh danh là vô song trên chiến trường, đến thích khách còn khó thoát khỏi bàn tay chúng, huống chi là nàng.
Thích khách thúc giục, ánh mắt sắc lạnh: “Tiểu thư phải đi ngay, nếu không chẳng còn cơ hội.”
Chúc Vụ cố giữ lấy chút tỉnh táo cuối cùng, hỏi: “Vậy vì sao ngươi không hiện thân từ đầu, cần gì phải vòng vo như vậy?”
Hắn cười nhạt, giọng nói đầy chua xót: “Tiểu thư không biết sao? Xuất hiện trước mặt Thái Tử, kết cục thế nào, chẳng lẽ nàng không rõ?”
Chúc Vụ đứng ngẩn, đôi mắt vô hồn khi hình ảnh trong thạch động bỗng hiện về. Triệu lang trung đã bị giết dưới tay ai? Câu trả lời của thích khách khiến nàng dần hiểu ra. Chính là Yến Ân, người mà nàng luôn nghĩ là phu quân hiền lành, yếu đuối, lại chính là người hạ sát Triệu lang trung.
Tại sao một kẻ yếu nhược như Yến Ân lại có thể dễ dàng giết chết một người như Triệu lang trung mà không để lộ chút sơ hở hay ngạc nhiên? Mọi thứ bỗng trở nên sáng tỏ, từng mảnh ghép ký ức gãy vụn nay ghép lại, hé lộ chân tướng.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, toàn thân Chúc Vụ lạnh toát, tóc gáy dựng đứng, run rẩy không thể kiềm chế.
Thích khách dường như không kỳ vọng Chúc Vụ sẽ lập tức tiếp thu mọi chuyện sau khi nàng mất trí nhớ. Hắn vội kéo nàng chạy qua con đường nhỏ hẹp, trước mắt là dòng sông chắn ngang. Như đã dự liệu từ trước, hắn bước vội đến bờ sông, chuẩn bị lên thuyền nhỏ. Đúng lúc ấy, một luồng gió lạnh bất ngờ lướt qua phía sau, cơ thể thích khách đột nhiên đông cứng.
Hắn cúi đầu, nhìn chằm chằm vào ngực mình, nơi mũi tên thô lậu vừa xuyên qua. Tiếng “phụt” khô khốc vang lên. Mũi tên thô kệch nhưng tốc độ và sức mạnh không thể xem thường.
Thích khách gục ngã xuống đất, máu chảy ra thấm đỏ một mảng sông.
Chúc Vụ đứng ngây người, sững sờ không hiểu nổi điều gì vừa xảy ra. Dẫu trong đầu nàng vẫn ngập tràn mơ hồ, nhưng khi thấy hắn ngã xuống, bản năng khiến nàng định vươn tay đỡ lấy. Khi ngón tay nàng chạm vào tay hắn, nàng thoáng thấy một vạt áo đen lấp ló.
Nàng quay lại, trước mắt là những thôn dân lặng lẽ tiến lại gần, phía sau họ là một nhóm người khoác áo huyền y. Giữa bọn họ, không ai khác chính là Yến Ân, hay đúng hơn là Thái Tử Yến Ân.
Bên cạnh y, Địa Yếm vẫn giữ cung, mũi tên thứ hai đã sẵn sàng nhắm về phía Chúc Vụ. Chỉ cần một mệnh lệnh từ chủ nhân, mũi tên sẽ bắn thẳng vào nàng không chút do dự..
Ở một phía khác, Lưu Phủ tiến đến, ánh mắt đầy ngạc nhiên: "A Vụ muội tử?"
Xung quanh, những thôn dân đến càng lúc càng đông, ai nấy đều bàng hoàng nhìn vào cảnh tượng trước mắt. Thích khách đã bị bắn chết, nhưng tại sao Chúc Vụ lại ở bên hắn? Nàng chẳng lẽ có liên quan đến thích khách?
Những câu hỏi hiện rõ trong mắt mọi người, chẳng cần nói ra lời cũng đủ hiểu.
Nếu bị coi là đồng lõa, Chúc Vụ tất sẽ bị Lưu Phủ bắt giam ngay tức khắc.
Giữa cảnh hỗn loạn, Chúc Vụ chỉ đứng im, đầu óc rối bời. Những hình ảnh về Yến Ân, người nàng từng nghĩ là phu quân yếu đuối, hiền lành, bỗng chốc hiện ra. Giờ đây, nàng mới hiểu, kẻ nàng luôn xem là người chồng vô hại thực chất là Thái Tử, còn tất cả chỉ là một màn kịch tinh vi được dựng lên.
Chàng giả vờ yếu đuối trước mặt nàng, khiến nàng lơ là, không chút nghi ngờ, để y dễ dàng che giấu thân phận thật sự. Nhưng khi sự thật phơi bày, nỗi sợ trong lòng Chúc Vụ không ngừng trỗi dậy.
Với người ngoài, Yến Ân chỉ là một người chồng lo lắng cho thê tử, dù thân thể yếu nhược nhưng vẫn cố gắng đứng ra bảo vệ. Nhưng trong lòng Chúc Vụ, chàng không hề đến để cứu nàng, mà không cho nàng thoát khỏi bàn tay y.
Càng nghĩ, lòng nàng càng lạnh ngắt, nỗi sợ càng dâng cao. Bàn tay lạnh giá của Yến Ân khẽ chạm lên má nàng, giọng nói ôn nhu nhưng lại tựa như lưỡi dao sắc bén: “Sao thế, A Vụ? Sao nàng lại run rẩy như vậy?”
Chúc Vụ cắn môi, cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói nàng vẫn run run: “Không… không có gì…”
Thích khách vẫn chưa hoàn toàn tắt thở, đôi mắt mở to, cố gắng nhìn về phía Yến Ân. Hắn thở dốc, ngực phập phồng, cố gắng thốt ra vài lời: “Nàng… nàng là…”
Nhưng chưa kịp nói hết, máu từ miệng hắn trào ra, nghẹn ngào ngăn chặn lời cuối cùng.
Yến Ân đứng trên cao, nhìn xuống kẻ sắp lìa đời, gương mặt vẫn giữ nét dịu dàng, bình thản. Ánh mắt trong veo, không một gợn sóng. Y hờ hững đáp: “Nàng là thê tử của ta, A Vụ.”
Những thôn dân xung quanh không hề nhận ra sự khác lạ, họ chỉ nhìn thấy một phu quân hiền lành, quan tâm đến tê tử của mình.
Nhưng trong lòng Chúc Vụ, nỗi sợ hãi đang dần xâm chiếm từng tấc từng tấc không cách nào xua tan được.