Ngay sau đó, Mạnh phu nhân và Mạnh Cốc Tuyết đã tươi cười đi đến.
Không biết có phải vì chuyện lần trước, Mạnh phu nhân đã dạy dỗ Mạnh Cốc Tuyết không mà nàng ta cúi thấp đầu xuống, không còn vẻ khoe khoang như lần đầu gặp nữa.
Nhưng nếu quan sát kỹ thì sẽ nhận ra đôi mắt của nàng ta vẫn đang nhìn ngó xung quanh, cũng không hề an phận.
Kiều Kiều Kiều đột nhiên nhớ đến một chuyện rất quan trọng.
Trong truyện gốc từng nhắc tới, nam nữ chính sẽ gặp nhau lần đầu ở Kiều phủ. Lúc trước nàng không nghĩ nhiều về chuyện này, nhưng bây giờ nghĩ lại thì cmn, không phải nàng đang bắc cầu nối tơ duyên cho bọn họ sao?
Điều ghê tởm nhất là sau khi cả nhà Kiều gia bị giếŧ thì nam nữ chính lại trở về Kiều gia lần nữa, nói một cách hoa mỹ: Về thăm lại chốn cũ, hồi tưởng về lần đầu gặp gỡ tươi đẹp.
Kiều Kiều Kiều thắc mắc, lúc bọn họ đang tình chàng ý thϊếp, chẳng lẽ không cảm thấy oan hồn của Kiều gia đang nhìn chằm chằm bọn họ sao?
[Ôi! Tức chết mất! Ai có thể ngờ lần đầu gặp gỡ của nữ chính và Tĩnh Vương lại do tiệc đầy tháng của ta thúc đẩy chứ?]
[Hu hu, có cách nào ngăn cản bọn họ gặp nhau không? Nếu ngay từ đầu nam nữ chính không ở bên nhau thì có phải sau này Kiều gia sẽ không chịu nhiều đau khổ như vậy không?]
Kiều phu nhân còn đang đánh giá Mạnh Cốc Tuyết, nghe đến đó thì chợt giật mình trong lòng.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Tiểu thư của Mạnh gia này lại là nhân vật lợi hại như vậy sao?
Theo ý của Kiều Kiều, chỉ cần không để Mạnh Cốc Tuyết gặp được bất kỳ vị hoàng tử nào là được, đúng không?
Hiện tại, Mạnh Cốc Tuyết đang ở hậu trạch của Kiều gia, loại chuyện này đối với chủ mẫu đương thời như bà thì đương nhiên dễ như trở bàn tay!
Lúc này mẹ con Mạnh gia đã bước lên chúc mừng, Kiều Kiều Kiều vừa ngước mắt lên thì thấy ánh mắt Mạnh Cốc Tuyết đờ đẫn, đầu óc lơ đãng.
Đương nhiên Kiều Kiều Kiều biết Mạnh Cốc Tuyết đang suy nghĩ gì.
Trong truyện gốc đã từng miêu tả rất nhiều lần rằng Mạnh Cốc Tuyết vẫn luôn cho rằng mình là nữ tử xuyên không từ thời hiện tại đến, cho nên ở triều đại này, nàng ta luôn vượt trội hơn những người khác trong thời đại lạc hậu này.
Nghe nói hôm nay Thái tử sẽ dẫn theo ba vị hoàng tử đến chúc mừng, nàng ta lập tức vứt Kiều Thiên Kinh ra sau đầu.
Mạnh Cốc Tuyết tin tưởng chắc chắn rằng thế gian này chỉ có nam nhân cao quý nhất mới xứng đôi với nàng ta, chẳng hạn như Thái tử dưới một người trên ngàn người, là người kế vị của một nước!
Nghĩ đến việc mình có thể trở thành Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, Mạnh Cốc Tuyết nhếch miệng cười đầy kiêu ngạo.
“Tuyết Nhi? Tuyết Nhi?”
Mạnh phu nhân đỏ bừng mặt xấu hổ, bà ấy khẽ kéo tay áo của Mạnh Cốc Tuyết.
Bây giờ nha đầu này càng ngày càng không biết điều, Kiều phu nhân đang hỏi nàng ta mà nàng ta cứ ngẩn người!
Kiều phu nhân nhìn thấy điều này, hơi cau mày, khuôn mặt không còn lộ ra chút vui vẻ nào nữa.
Bà thật sự không hiểu nổi, tại sao Kiều phủ bọn họ to lớn như vậy mà lại thua trong tay của một đứa nha đầu.
Kiều Kiều Kiều lại hiểu rõ.
[Chắc hẳn mọi suy nghĩ của Mạnh Cốc Tuyết đều đang đổ dồn lên người Thái tử. Ngay từ đầu mục tiêu của nàng ta đã rất rõ ràng, muốn trở thành người bề trên.]
Nhưng Thái tử cũng không vừa ý nàng ta, mà nàng ta cũng lập tức bị thu hút bởi Nhị hoàng tử đẹp trai và quyến rũ. Hai người chỉ nhìn nhau từ xa qua thủy tạ mà đã nhất kiến chung tình.]
Kiều Kiều Kiều nghĩ đến đây thì không khỏi bật cười.
[Đây chẳng phải là hào quang của nhân vật chính sao? Hiện tại Mạnh Cốc Tuyết chỉ mới mười tuổi, dáng người như hạt đậu lại có dung nhan không quá xuất sắc. Có mỹ nhân nào mà Nhị hoàng tử chưa từng thấy qua chứ? Sao lại nhất kiến chung tình với nàng ta được?] ( app TYT - tytnovel )
Mạnh Cốc Tuyết kịp thời hoàn hồn lại, vội vàng hành lễ với Kiều phu nhân, nhưng vì hấp tấp nên động tác có chút không ổn định.
Kiều phu nhân nhìn thấy vậy thì chỉ lặng lẽ lắc đầu.
Với tính cách và dáng dấp như vậy mà lại vọng tưởng làm Thái tử phi sao?
Mạnh phu nhân cảm nhận được ánh mắt bắt bẻ và chế giễu của các phu nhân xung quanh, hai tai vừa đỏ vừa nóng. Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên một giọng nói kịp thời giải cứu bà ấy.
“Phu nhân, Thái tử và ba vị hoàng tử giá lâm, lão gia sai nô tỳ ôm tiểu thư qua đó.”
Kiều phu nhân nghe vậy thì vẻ mặt hơi nghiêm lại, bà đưa Kiều Kiều Kiều cho Lưu ma ma rồi dặn dò rằng phải cẩn thận.
Mạnh Cốc Tuyết nghe vậy, trong mắt lập tức lóe lên tia sáng.
Kiều Kiều Kiều cũng vô cùng phấn khích.
[Ồ, con muốn đi gặp nam chính! Để con xem đến cùng thì hắn ta đẹp điên đảo chúng sinh đến mức nào!]
Mạnh phu nhân thuận thế kéo Mạnh Cốc Tuyết ngồi xuống, ánh mắt Mạnh Cốc Tuyết đảo liên tục, suy nghĩ của nàng ta đã sớm bay theo Lưu ma ma.
Nàng ta nhìn ngó xung quanh, chỉ toàn oanh oanh yến yến, không chút hứng thú gì.
Vì thế nàng ta vặn vẹo thân mình, giả vờ mất kiên nhẫn, hạ giọng nói nhỏ: “Nương, con muốn đi thay quần áo.”
Sắc mặt Mạnh phu nhân tối sầm lại: “Chẳng phải trước khi ra ngoài nương đã nói con không được uống quá nhiều nước trà sao?”
Mạnh Cốc Tuyết sợ mình không theo kịp bước chân của Lưu ma ma nên vội vàng nói: “Ôi nương, làm người có ba cái vội, đây là chuyện hiển nhiên thôi ạ!”
Mạnh phu nhân không còn cách nào, chỉ có thể cẩn thận dặn dò: “Để nha hoàn của Kiều gia dẫn con đi, đi nhanh về nhanh.”
Mạnh Cốc Tuyết hớn hở vui mừng đáp lại, nhân lúc mọi người không chú ý về phía này, nàng ta dè dặt bước ra khỏi cửa.
Nhưng nàng ta lại không hề hay biết, có Kiều Kiều Kiều nhắc nhở nên Kiều phu nhân vẫn luôn để ý đến nàng ta.
Thấy Mạnh Cốc Tuyết thật sự không an phận, Kiều phu nhân gọi đại nha hoàn Lưu Mặc đến bên cạnh, nhỏ giọng dặn dò vài câu.
Lưu Mặc cung kính đáp vâng rồi lặng lẽ lui ra ngoài.
Ở bên kia, dưới sự hộ tống của Lưu ma ma, Kiều Kiều Kiều được thuận lợi giao cho Kiều Trung Quốc.
So với bầu không khí trò chuyện sôi nổi của các phu nhân ở hậu đường thì tiền viện lại yên tĩnh nghiêm túc đến đáng sợ.
Kiều Kiều Kiều tò mò đảo mắt qua lại.
[Nhanh, nhanh cho con xem nam chính ở chỗ nào!]
Kiều Trung Quốc nghe thấy tiếng lòng của nữ nhi thì lập tức thân thiết xoay mặt nàng về phía Nhị hoàng tử.
Kiều Kiều Kiều định thần nhìn lại, lập tức hít một hơi thật sâu.
Ngũ quan của thiếu niên cực kỳ tinh xảo, sống mũi cao, khuôn mặt như bạch ngọc, lông mày đen như mực.
Đôi mắt của hắn ta có vẻ sâu hơn người bình thường, đuôi mắt hơi xếch lên khiến cho khuôn mặt tuấn tú này càng thêm quyến rũ.
Kiều Kiều Kiều nhận xét một cách khách quan:
[Đẹp trai! Đẹp 360 độ không góc chết, đẹp đến mức chấn động cả trời cao!]
Kiều Trung Quốc: ?
Kiều Thiên Kinh, Kiều Địa Nghĩa: ?
Nhị hoàng tử có dung mạo xinh đẹp đúng là hiếm có trên thế gian.
Năm đó mẫu thân ruột của hắn ta là đệ nhất mỹ nhân, công chúa Ngọc Lưu của Bắc Quốc.
Sau khi Bắc Quốc chiến tranh thất bại, công chúa Ngọc Lưu bị đưa sang hòa thân, làm Ngọc phi của đương kim Thánh Thượng, sau khi sinh hạ Nhị hoàng tử thì qua đời.
Nhắc đến bí mật trong cung đình thì mọi chuyện trong đó đều sâu không lường được.
Kiều Kiều Kiều cảm thán trong lòng, đúng là lập trường quyết định thái độ.
Lần đầu tiên đọc nguyên tác, nàng cảm thấy nhân vật nam chính quả thực “đẹp, mạnh và thảm” sau này sẽ báo thù rất sảng khoái.
Bây giờ đứng ở lập trường của Kiều gia, nam chính vì sự nghiệp báo thù mà cấu kết với Bắc Quốc, tàn sát những quan đại thần trung quân ái quốc, xóa bỏ tất cả chướng ngại vật, thật sự là lòng dạ ác độc.
[Ôi, việc bỏ mẹ giữ con năm đó đã khiến Nhị hoàng tử hận đám người Hoàng thượng, Hoàng hậu. Đừng thấy hắn ta bây giờ nhỏ yếu không làm được gì, trưng vẻ mặt vô tội đứng ở chỗ này, thật ra hắn ta đã sớm vươn móng vuốt của mình ra! Không lâu sau, người của Bắc Quốc bên kia cũng sẽ liên hệ với hắn ta. Vì sao những chứng cứ phạm tội, thông đồng với quân địch phản bội đất nước mà cữu mẫu đưa cho Kiều phủ lại xác thực đến vậy? Bởi vì tất cả những dấu ấn trên văn thư đều là thật!]
Trong lòng Kiều Trung Quốc run lên bần bật, đồng thời kinh hãi, sự tức giận và ức chế cũng nhanh chóng dâng lên.
Nhị hoàng tử lại cấu kết với đám người Bắc Quốc?
Phải biết rằng, năm đó người của Bắc Quốc vô cớ xâm chiếm biên giới của Triều Đại Ung, đốt giết và cướp bóc, còn tàn nhẫn gϊếŧ chết mười mấy ngàn tính mạng của dân chúng ở biên cương!
Không biết bao nhiêu nam nhi của Triều Đại Ung đã rơi đầu đổ máu trên sa trường, trải qua ba năm chiến đấu gian khổ mới đánh lui hoàn toàn Bắc Quốc, mở ra khung cảnh an cư lạc nghiệp như hiện tại.
Sao nhị hoàng tử có thể cấu kết với địch quốc làm việc xấu để đẩy Triều Đại Ung vào chiến loạn nguy hiểm lần nữa chứ?