Người đàn ông kia bị Chu Cận đánh bầm dập cả người, anh ta đau tới mức gào khóc.

Nhưng đây là cuộc tỷ thí dưới danh nghĩa là một trận đấu, hơn nữa người đàn ông kia còn cực kỳ cường tráng, trận đấu này cũng là do anh ta nhắc đến trước, chính anh ta cũng có nỗi khổ riêng khó nói, suy cho cùng người đàn ông đó mới là người có dã tâm trước.

Cho nên cuối cùng, mặc dù người đàn ông bị đánh rất thê thảm, anh ta gào khóc thảm thiết nhưng cũng không dám làm gì. 

Chu Cận bị chị họ kêu đến văn phòng, người đàn ông kia cũng là học sinh ở đây, cô ấy muốn biết rõ tại sao em họ cô lại đột nhiên ẩu đả với anh ta.

Đối mặt với câu hỏi của chị họ, Chu Cận ngồi trên ghế, khuôn mặt tuyệt đẹp lạnh như băng, kể lại quá trình sự việc một cách ngắn gọn, những chuyện khác thì không nói nhiều.

Tên đàn ông đó trên địa bàn của nhà họ Chu mà dám ức hiếp vợ tương lai của anh, anh không đánh cho hắn tàn phế là tốt lắm rồi.

Chị họ Chu Cận cũng không hỏi chuyện dư thừa, thấy em họ cứ bày ra dáng vẻ hung hăng khó gần, cô ấy cũng không biết làm sao, cuối cùng đành dặn anh sau này ra tay phải chú ý nặng nhẹ, sau đó để anh rời đi.

Sau khi Chu Cận ra ngoài thì đi thẳng đến phòng học của Hứa Thiện Ý.

Một mình cô ở góc phòng luyện tập lại những động tác sáng nay anh đã dạy cho cô.

Dáng người cô rất mảnh khảnh, vóc dáng cực kỳ đẹp, thấy cô ở đó tập judo khiến Chu Cận không nhịn được ảo tưởng rằng. 

Nếu cô biết khiêu vũ, vậy chắc chắn cô sẽ là vũ công đẹp nhất.

Nghĩ vậy, khóe môi anh bất giác lộ ra nụ cười.

Rõ ràng Hứa Thiện Ý ở xa xa đang học rất nghiêm túc, nhưng cô lại cảm thấy một ánh mắt thầm kín đang nhìn chằm chằm mình, cô vô thức quay đầu, đối diện với ánh mắt của Chu Cận.

Hứa Thiện Ý sửng sốt.

Sau đó Chu Cận đi về phía cô, sau khi đứng cạnh bên cô, anh rất tự nhiên nắm tay hty, kê sau người cô, nói: “Sau này tất cả sẽ do tôi dạy cậu.”

Hứa Thiện Ý không thể từ chối, bởi vì vừa rồi cô đã tận mắt nhìn thấy, rõ ràng Chu Cận không cao to bằng người đàn ông kia, nhưng lại dễ dàng quật ngã anh ta, cho nên cô muốn trở nên lợi hại giống anh.

Sau đó, cô ngầm chấp nhận chuyện Chu Cận trở thành giáo viên judo của mình.

,

Trong nháy mắt, cuối tuần vất vả đã trôi qua.

Sáng sớm thứ hai, Hứa Thiện Ý dậy rất sớm, cô ngồi xe buýt đi thẳng đến trường.

Vừa xuống xe buýt, cô còn chưa kịp nhìn vào trong trường thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng xe mô tô.

Cô vội vàng nép sang một bên nhường đường cho người ta.

Nhưng vài giây sau, một chiếc mô tô mang phong cách Harley trực tiếp dừng bên cạnh cô, Chu Cận tháo nón bảo hiểm xuống, hỏi cô: “Ăn sáng chưa?”

Bình thường anh không hay dậy sớm, hôm nay lại cố ý dậy thật sớm, muốn đứng ngoài cổng tiểu khu nhà Hứa Thiện Ý để đón cô.

Nhưng sau khi đến rồi, anh mới phát hiện cô đã lên xe buýt, vì thế anh cứ đi theo sau chiếc xe buýt đó.

Lúc hỏi xong, anh cũng không đợi Hứa Thiện Ý trả lời mà đưa một phần cháo gạo kê vừa mua cho cô: “Cho cậu, là quán tôi thường đến ăn, được rất nhiều nữ sinh yêu thích.”

Hứa Thiện Ý khiếp sợ lùi về sau mấy bước, cô thật sự không biết, tại sao Chu Cận lại nói chuyện thân thiết với cô như vậy, còn mua bữa sáng cho cô, anh đang làm gì thế? 

Hai người họ thân thiết như vậy sao?

Hình như cũng không phải bạn bè?

Tuy anh là bạn cùng bàn với cô, tuy anh đến dạy phụ đạo cho cô, tuy anh còn dạy judo cho cô.

Nhưng Hứa Thiện Ý cảm thấy, thật ra giữa bọn họ cũng không hẳn là bạn bè.

Cô bối rối, vội vàng nói: “Tôi đã ăn rồi, cảm ơn.”

Nói xong lời này, cô xoay người nhanh chóng chạy vào trường.

Chu Cận đứng yên tại chỗ, vẻ mặt lạnh dần, anh nhíu mày.

Sao cô lại ngày càng sợ anh thế?

,

Hứa Thiện Ý nhanh chóng vào lớp học, đây là lần thứ hai cô vào lớp.

So với lần trước thì bây giờ đã có ít người chú ý cô hơn, nhưng vẫn có khá nhiều người vẫn nhìn cô chằm chằm.

Tất cả mọi người đều tò mò, bạn học mới này tuần trước chỉ đến trường một ngày, sau đó không tới nữa, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì.  

Nhưng vì mấy nữ sinh ngồi ở góc lớp vẫn bày vẻ mặt hung hãn nhìn chằm chằm Hứa Thiện Ý, nên những người khác cũng không dám đến nói chuyện với cô.

Hứa Thiện Ý cũng cảm nhận được ánh mắt của mấy nữ sinh kia, nhưng cô không để ý đến họ.

Cô biết, hiện tại chỉ cần cô không qua lại với Chu Cận trước mặt những người này thì họ sẽ không ra tay với cô.

Mặc dù mấy ngày nay Chu Cận đều phụ đạo cho cô, hôm qua còn giúp cô dạy dỗ người xấu, cô rất cảm kích anh. Nhưng đối mặt với cái chết, Hứa Thiện Ý vẫn buộc mình phải chú ý khoảng cách với Chu Cận khi ở trường, không thể để người khác nhìn ra giữa cô và Chu Cận có gì đó.

Chính vì cô đang suy nghĩ những chuyện đó nên khi Chu Cận bước vào lớp, mọi người đều bật chế độ fangirl la hét chói tai, nhưng người vợ tương lai của anh thì ngay cả một cái nhìn cũng không có.

Chu Cận không tức giận, anh cho rằng có lẽ da mặt con gái mỏng nên ngại ngùng.

Anh sải bước đi tới vị trí của hai người, ngồi xuống bên cạnh cô.

Trong nháy mắt anh vừa ngồi xuống, Hứa Thiện Ý vô thức dịch người sang bên cạnh, muốn kéo xa khoảng cách với anh.

Đương nhiên chút thao tác nhỏ này của cô không tránh được tầm mắt của Chu Cận.

Anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt nặng nề.

Hứa Thiện Ý bị nhìn đến cứng người, cô cúi đầu, lấy tóc che mặt đi.

Chu Cận không thấy rõ biểu cảm của cô, nhưng anh cảm giác rất rõ, dường như hôm nay cô càng sợ anh hơn.

Anh khẽ nhíu mày, cảm thấy rất kỳ lạ.

Đang định mở miệng hỏi cô thì giáo viên từ ngoài bước vào, nên anh đành xua đi sự kích động đó, kiềm chế lại, thu hồi ánh mắt.

Hứa Thiện Ý cảm thấy anh đã dời tầm mắt, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, cô buộc mình phải chuyên tâm học tập, không được để ý mọi chuyện xung quanh, rốt cuộc mới vứt bỏ được cảm giác không thoải mái kia.

Thời gian sau đó, dù đã hết tiết nhưng cô vẫn giữ dáng vẻ say mê học tập, điều này khiến Chu Cận không tiện mở miệng nói chuyện với cô, cô đã thành công không nói chuyện với anh cả một buổi sáng.

Rất nhanh đã tới giờ nghỉ giữa trưa, mọi người đều đến căn tin ăn cơm.

Hứa Thiện Ý đã chuẩn bị xong xuôi, cho nên khi vừa nghe tiếng chuông vang lên, cô hệt như một con thỏ, nhanh chóng chạy khỏi chỗ ngồi, rời khỏi lớp học.

Chu Cận ngồi trên ghế đang chuẩn bị hỏi cô có muốn đi chung với anh không, nhìn thấy tình huống ấy, anh càng cau chặt mày.

Đây là chuyện gì vậy?

Sao hôm nay cô vợ tương lai của anh lại sợ anh như vậy chứ, hơn nữa cứ như nhìn thấy quỷ?

Anh lập tức đứng dậy, đi về phía căn tin.

,

Hơn mười phút sau, khi Hứa Thiện Ý bưng phần đồ ăn tìm một vị trí trong góc ngồi xuống, đang chuẩn bị ăn thì đột nhiên, trước mặt cô đặt xuống một phần cơm trưa, thiếu niên cao lớn đẹp trai ngồi xuống đối diện cô.  

Cùng lúc đó, dường như ánh mắt trong cả căn tin đều dồn về phía họ.

Nhưng thiếu niên ngồi đối diện cô có vẻ như không nhận ra, anh rất không vui chất vấn cô: “Vì sao lại trốn tránh tôi, hửm?”

Hứa Thiện Ý chưa kịp trả lời anh, đã thấy phía sau cách đó không xa, nữ sinh nhuộm tóc trước kia đang nắm chặt tay, vẻ mặt như muốn giết người nhìn cô chằm chằm.

Hứa Thiện Ý rất sợ hãi, cô lập tức đứng dậy, rũ mắt, nhỏ giọng nói: “Tôi không trốn tránh cậu, chỉ là tôi không thích ở cùng với nam sinh.”

Nói xong, cô định cầm phần ăn của mình đi tìm một vị trí khác.

Nhưng tay cô còn chưa đụng vào đĩa thì đã bị anh giữ lại.

Hứa Thiện Ý kinh ngạc nhìn thiếu niên ở phía đối diện.

Trên mặt Chu Cận đầy vẻ tức giận, nhưng anh kiềm chế lại, cắn răng nói: “Ngay cả tôi cũng không thích?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play