Hứa Thiện Ý mở to miệng khẽ kinh ngạc, nhất thời không nói nên lời.
Chu Cận chỉ nở nụ cười nhàn nhạt với cô, sau đó, anh nói với giáo viên nữ: “Chị, chị cứ đi làm việc trước đi.”
Hứa Thiện Ý ngây ngốc.
Đợi đến khi cô hồi phục lại tinh thần thì giáo viên nữ đã rời đi rồi.
Mà Chu Cận đứng trước mặt cô, khóe môi anh mang theo ý cười, ánh mắt thâm sâu vẫn luôn nhìn cô chằm chằm.
Hứa Thiện Ý chậm rãi tìm lại chút định lực cuối cùng, cô khẽ nhíu mày, hỏi anh: “Sao cậu lại ở đây?”
Anh cười tươi hơn: “Đây là trường của chú tôi, người vừa rồi là chị họ tôi, hôm nay tôi rảnh rỗi nên đến đây chơi, vừa hay chị ấy cần nghỉ phép, cho nên.”
Cho nên, bằng một cách thần kỳ nào đó, anh trở thành giáo viên tạm thời của cô.
Hứa Thiện Ý cảm thấy chuyện này quá trùng hợp rồi.
Nhưng anh nói chuyện rất nghiêm túc, cô lại không tìm được lý do phản bác.
“Vì sao muốn học judo?” Thiếu niên đứng trước mặt đột nhiên hỏi cô câu này.
Hứa Thiện Ý cảm thấy điều này không có gì phải giấu diếm, cô bình tĩnh mở miệng: “Tôi muốn trở nên mạnh mẽ hơn, như vậy sẽ không sợ bị người ta đánh nữa.”
Chu Cận nghe được lời này thì trong lòng căng thẳng, anh thu lại nụ cười.
Nhớ đến chuyện hôm đó, anh cho rằng Hứa Thiện Ý chắc chắn rất sợ hãi.
Vì vậy. sự đau lòng trong mắt anh ngày càng nhiều.
Do đó, tiếp theo, Hứa Thiện Ý cũng chưa nói gì, Chu Cận lại giống như một giáo viên bình thường. Hướng dẫn cô từng động tác vô cùng kỹ càng, anh thực hiện chậm rãi toàn bộ động tác mà người mới cần học, sau đó dạy cho cô từng cái.
Hứa Thiện Ý bị vẻ nghiêm túc của Chu Cận thu hút nên không hề sợ anh, mà xem anh thành giáo viên.
Thời gian thấm thoát trôi qua đến giữa trưa, lúc sắp tan học, Chu Cận thấy mấy động tác Hứa Thiện Ý học được đã khá thuần thục, nói với cô: “Bây giờ cậu thử quật ngã tôi đi!”
“Hả?” Hứa Thiện Ý thở hổn hển, nhìn anh đầy khiếp sợ.
Cô đã vận động cả buổi sáng, sắc mặt hồng hào khoẻ khoắn, nhưng thoạt nhìn lại giống như đang e thẹn.
Tâm trạng Chu Cận rất tốt, anh gật đầu: “Cậu nghe không lầm đâu, bây giờ tôi để cậu lại đây quật ngã tôi, cậu yên tâm, tôi sẽ không ra tay, tôi muốn xem thử cậu đã học được bao nhiêu rồi, đây là bài kiểm nghiệm mà giáo viên nào cũng sẽ làm.”
Hứa Thiện Ý nghe anh nói vậy thì lập tức tin anh.
Sau đó, cô điều chỉnh lại hơi thở và động tác, cuối cùng hít một hơi thật sâu, rồi tiến tới, chuẩn bị quật anh ngã xuống đất.
Thật ra, động tác và biểu hiện của cô thoạt nhìn rất lợi hại, nhưng trong đáy lòng cô rất rõ, Chu Cận được chị họ của anh khen rất giỏi, hơn nữa vừa nãy lúc anh dạy cô thoạt nhìn cũng thật sự lợi hại, như vậy, người mới học judo như cô, không thể nào quật anh ngã được.
Thế nhưng, khi cô bắt lấy cánh tay Chu Cận và dùng sức quật ngã anh, rõ ràng Chu Cận đang đứng rất vững, lại đột nhiên bị cô quật ngã trên đất.
Còn cô vì quán tính, cũng vì lần đầu tiên nên không thuần thục, sau khi quật ngã anh, cả người cô không đứng vững nên trực tiếp bổ nhào lên người anh.
Đầu óc cô lập tức trống rỗng.
Mãi đến khi Chu Cận bị cô quật ngã trên đất nhàn nhạt lên tiếng: “Thì ra, cậu cũng muốn gần gũi tôi!”
Nghe vậy, mặt Hứa Thiện Ý lập tức ửng đỏ, vừa rồi mặt cô đỏ là vì vận động mạnh, còn bây giờ hoàn toàn là vì xấu hổ và không được tự nhiên.
Cô vội đứng dậy, tránh né tầm mắt anh, không dám nhìn thẳng vào anh, vội vàng giải thích: “Tôi không có, tôi chỉ là, chỉ là không cẩn thận.”
Chu Cận thấy dáng vẻ bối rối giải thích của cô, tuy trong lòng rất vui nhưng lại không nỡ trêu ghẹo cô.
Anh mau chóng đứng dậy, đi tới bên cạnh cô, thấp giọng: “Tan học rồi, đi ăn cơm thôi, chỗ này có căn tin, mùi vị không tệ, hôm nay tôi mời cậu.”
Lực chú ý của Hứa Thiện Ý đã bị anh dời đi, cô còn tưởng rằng sau khi tan học, cô phải về nhà ăn cơm, thì ra ở đây cũng có căn tin.
Chẳng qua, bây giờ trên người cô toàn là mồ hôi, cô muốn tắm rửa trước rồi mới ăn cơm.
Giọng Chu Cận lại vang lên đúng lúc: “Vị trí phòng tắm hơi khó tìm, để tôi dẫn cậu qua đó.”
Dứt lời, anh nhìn cô một cái, ý bảo cô theo sau, rồi anh lập tức đi ra ngoài.
Xung quanh cũng có rất nhiều học sinh và giáo viên cùng nhau đi ra.
Hứa Thiện Ý đứng ngây ngốc vài giây rồi mới đuổi theo anh, mặt ngoài cô vẫn im lặng nhưng trong đáy lòng lại vô cùng ngạc nhiên.
Vừa rồi cô vẫn chưa nói gì, sao anh lại biết cô muốn tắm rửa trước nhỉ?
Anh có bản lĩnh nhìn thấu lòng người sao?
Một tiếng sau, Hứa Thiện Ý đã tắm xong và thay đồng phục judo mới, sau đó cô cùng Chu Cận đi đến căn tin ăn cơm.
Nơi này không cần làm phiếu ăn, lần trước Chu Cận đã mời cô ăn mỳ và không lấy tiền của cô. Lần này, Hứa Thiện Ý vẫn im lặng ăn xong phần của mình, cuối cùng nhân lúc Chu Cận không để ý, cô thanh toán tiền trước, mời anh bữa ăn này.
Chờ đến khi Chu Cận phát hiện thì sắc mặt anh có chút khó coi, xám xịt.
Hứa Thiện Ý không dám tiếp tục nhìn anh, cũng không phát hiện anh đang đang tức giận vì chuyện này.
Sau khi ăn cơm trưa, Hứa Thiện Ý không muốn về nhà, dù sao lát nữa cũng phải về thôi, nên cô quay lại lớp học, muốn luyện tập tiếp.
Chẳng qua, lịch học buổi chiều của cô phải đến 2 giờ mới có giáo viên đến dạy.
Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, cô chỉ có thể tự mình nhớ lại những động tác đã học lúc sáng.
Cô tưởng Chu Cận sẽ không quay lại lớp, cô cũng không muốn anh tiếp tục dạy khoá sau, cho nên một mình cô quay về lớp học.
Đúng lúc Chu Cận nhận được cuộc điện thoại, hơn nữa khi thấy cô quay về lớp chứ không về nhà, anh đã nghĩ rằng lát nữa sẽ đến tìm cô. Chu Cận không vào lớp cùng cô mà ra ngoài nghe điện thoại.
Phòng học rất lớn, mỗi ngày đều có rất nhiều người đến đây.
Hứa Thiện Ý vào phòng chưa được bao lâu thì một người đàn ông cao to khoẻ mạnh cũng đi vào.
Buổi sáng anh ta không tới, nên chưa từng gặp Hứa Thiện Ý, lúc này sau khi người đàn ông nhìn thấy cô gái trẻ trung xinh đẹp tràn đầy hơi thở thanh xuân, mắt anh ta lập tức sáng lên.
Người đàn ông nở một nụ cười không có ý tốt, nhanh chóng đi tới bên cạnh Hứa Thiện Ý, lên tiếng nói: “Em gái nhỏ, tôi thấy em trông rất lạ, là học sinh mới đến sao? Vậy xem như tôi là đàn anh của em rồi, thế nào, cần đàn anh chỉ dạy em không? Tôi chính là học trò lợi hại nhất dưới tay cô Chu đấy.”
Cô Chu mà anh ta nói, là chị họ của Chu Cận.
Sau khi Hứa Thiện Ý nghe được giọng nói xa lạ, cô dừng động tác rồi quay đầu, quả nhiên cô nhìn thấy một người đàn ông lạ lẫm, cô lập tức bình tĩnh từ chối: “Thật ngại quá, không cần làm phiền đến anh, tôi tự mình học được.”
Người đàn ông nhìn cô ở khoảng cách gần, sau khi phát hiện ra cô cực kỳ hấp dẫn, trong lòng anh ta ngứa ngáy, cười cười vươn tay định kéo bắp tay Hứa Thiện Ý: “Em gái nhỏ đừng sợ mà, anh trai không phải người xấu đâu, anh trai là người rất lương thiện, thấy em mới tới nên muốn truyền thụ chút kinh nghiệm cho em thôi.”
Rõ ràng Hứa Thiện Ý cảm nhận được ý đồ xấu xa của người đàn ông, càng cảm thấy ánh mắt của anh ta khiến người ta ghê tởm, cô lập tức lui về sau vài bước né tránh anh ta, lạnh lùng cảnh cáo: “Tốt nhất anh đừng tới gần tôi, nếu không tôi sẽ lập tức báo cảnh sát.”
“Báo cảnh sát?” Điệu cười của người đàn ông càng buồn nôn: “Tôi cũng không làm gì em, em báo cảnh cảnh sát làm gì? Tôi chỉ muốn làm người tốt chỉ dạy cho em thôi mà, em gái nhỏ, em thật sự khiến anh trai rất thất vọng đấy.”
Nói xong, người đàn ông lập tức bổ nhào về phía Hứa Thiện Ý, đắc ý nói: “Hơn nữa cho dù tôi ức hiếp em thì tôi chỉ cần nói là đang đấu với em, ở chỗ này thì chuyện như vậy là rất bình thường, ai có thể làm gì tôi?”
Hứa Thiện Ý nghe xong lời này, lại nhìn người đàn ông đang vồ tới, cô sợ tới mức bỏ chạy ra sau.
Nhưng cô vừa chạy được vài bước thì đột nhiên có âm thanh của một vật nặng bị đập xuống đất truyền đến.
Tiếp đó là tiếng thét đau đớn của người đàn ông khi nãy: “A!!!”
Hứa Thiện Ý dừng bước, ngạc nhiên quay đầu nhìn.
Cô chỉ thấy Chu Cận đã vào đây từ khi nào, giờ phút này, anh đã quật ngã người đàn ông cao to khoẻ mạnh kia, dùng chân dẫm lên người đối phương. Anh cười lạnh, hỏi người đàn ông nằm trên đất: “Thích đấu như vậy sao? Được, hôm nay lão tử sẽ đấu một trận đàng hoàng với cậu!”
Sau khi nói xong, Chu Cận ngẩng đầu, ánh mắt của cậu thiếu niên anh tuấn mang theo sự động viên, dịu dàng nhìn về phía Hứa Thiện Ý, nở nụ cười nhàn nhạt với cô, anh nói: “Đừng sợ!”
Tim Hứa Thiện Ý chợt không thể kiểm soát mà rung động.
Cô không nói nên lời, nhưng lại cảm thấy rất cảm động.