Mỗi năm cứ đến ngày sáu tháng ba Âm lịch, đều là một ngày họp chợ.
Mà địa điểm họp chợ không cố định, luôn do các thôn trưởng ở nơi đây xắp xếp cho mỗi năm.
Năm nay đến phiên thôn Tiểu Sơn.
Ngay từ sáng sớm, rất nhiều người có nhu cầu tham gia hội chợ đã mang theo những thứ mà họ sẽ trao đổi tại hội chợ, và dẫn theo già trẻ đi chơi hội chợ.
Tiểu Tại Tại cùng gia đình sáng sớm đã rời khỏi nhà.
Bởi vì các ca ca cũng phải đến trường, vì thế nên đi chuyến này chỉ có bà Ninh, Tô Hân Nghiên cùng tiểu Tại Tại đi.
Tô Hân Nghiên trên lưng vừa xách giỏ vừa xách rất nhiều đồ, cô đang đi chợ để trao đổi một số thứ cần thiết cho sinh hoạt.
Tiểu Tại Tại được bà Ninh nắm tay, nhún nhảy theo sát trước bước đi.
Hiếm khi được đi xa hít thở không khí bé con vui sướng.
Tiếng hát trong miệng không ngớt suốt dọc đường, dù hát hơi lộn xộn và không theo nhịp điệu nhưng giọng hát của bé rất mềm mại.
ngọt ngào, và nghe rất vui tai.
Thôn Tiểu Sơn cách Trần gia thôn không xa lắm, coi như ở cách vách.
Ngay cả khi đi chậm để chăm sóc người già và trông coi con nhỏ cũng chỉ mất tầm hai chục phút,
"Bà nội, Tại Tại nóng, muốn cởϊ áσ khoác ạ." Tiểu Tại Tại đưa tay lau mồ hôi trên trán.
Thời tiết càng lúc càng lạnh vào buổi sáng, Tô Hân Nghiên cố ý cho tiểu Tại Tại mặc quần áo nhiều hơn một chút, kết quả nhóc con này chạy nhảy quá hăng say khiến toàn thân nóng bừng rồi đổ mồ hôi.
"Cháu ngoan, hiện tại trời còn se se lạnh, chúng ta đợi một chút nữa nha, nhịn một chút, đợi lát nữa ấm hơn rồi cởϊ áσ ra nha."
Bà Ninh cũng sợ cháu gái bị lạnh, không cho bé cởϊ áσ ra.
Thấy người lớn không cho phép, tiểu Tại Tại chỉ có thể bĩu môi bất mãn, ngẩng đầu lên để bà nội lấy khăn lau mồ hôi.
Bà Ninh là người rất thích sạch sẽ, khăn tắm của bà có màu trắng, có mùi nhựa cây tươi mát, xoa nhẹ lên mặt rất dễ chịu.
Tiến vào thôn Tiểu Sơn, liền có thể nhìn thấy cảnh chợ náo hiệt.
Một con đường đất dài và rộng, hai bên có nhiều gian hàng khác nhau, có người bán đường, có người bán trứng, dưa và trái cây, cũng như nhiều loại đồ ăn nhẹ, thậm chí có cả đồ nhà làm như giỏ tre.
Nhiều người đến chợ, Tại Tại nhìn thoáng qua đều là chân người đi tới đi lui, văng vẳng bên tai, không ít người đang cò kè mặc cả để kiếm chút lợi nhuận, hơn mớ rau.
Chợ ồn ào.
Bé rất muốn nói chuyện với mẹ và bà của mình, vì vậy bé đã hét lên, vì họ không thể nghe thấy bé nói gì nếu bé không nói lớn.
Quá nhiều người, Tô Hân Nghiên sợ con gái đi lạc, nên đã ôm bé lên.
Bà Ninh thấy vậy liền đưa tay ra ngăn cản, bế cháu gái lên trước: “Con để mẹ bé Tại Tại đi, con đã mang nhiều đồ như vậy rồi.”
Thấy mẹ chồng kiên trì muốn ôm nữ nhi, Tô Hân Nghiên cũng không từ chối.
Tuy nói Bà Ninh lớn tuổi, nhưng bà đã làm công việc đồng áng nhiều năm nên bà có thể om bé con trong một khoảng thời gian dài.
"Chúng ta nhanh lên một chút tìm vị trí bày sạp."
Bọn họ cũng đang tới bán đồ.
Bình thường Tô Hân Nghiên không dám đi buôn bán, dù cho trong đầu cô có rất nhiều chủ ý kiếm tiền, cũng không dám manh động.
Bởi vì ở hời đại này mà buôn bán tư nhân không được phép tương đương với buôn bán chợ đen, là cắt đuôi chủ nghĩa tư bản, đào xới xó xỉnh chủ nghĩa xã hội, tội quá lớn, một khi bị bắt thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Đặc biệt cô lại là một quân tẩu, một khi phát hiện, sẽ bị phạt rất nặng, thậm chí có thể ảnh hưởng đến sự nghiệp của chồng trong quân đội.
Cho nên cô không dám mạo hiểm.
Mà hợp chợ này, là một trong những việc kiếm tiền của nông dân, và cũng là cơ hội duy nhất để họ có thể kiến thêm những thứ khác mà không cần phiếu.
Tìm kiếm một vòng, Tô Hân Nghiên cũng không tìm được vị trí thích hợp để bày sạp.
Nhiều vị trí tốt đã có người đến, họ đến sớm nhưng luôn có người đến sớm hơn họ.
"Mẹ, ở kia có chỗ kìa!"
Tiểu Tại Tại mắt sáng
Tô Hân Nghiên quay đầu lại nhìn thấy, lập tức lao tới, đặt cái giỏ trong tay xuống, chiếm chỗ trống trước.
"Hô ~!"
Rốt cuộc tìm được vị trí, Tô Hân Nghiên lau mồ hôi, xoay người gọi mẹ chồng đưa con gái đi qua.
Bà Ninh mang theo tiểu Tại Tại đi tới, ba người đồng thời, đem quầy hàng bày lên.
Thực ra bày biện cũng rất đơn giản, chỉ cần đặt chiếu xuống sau đó bày hàng của mình lên là được.
Những thứ họ mang theo hơi linh tinh.
Bên trong có hài cái đệm do bà Ninh tự làm, có chiếu, rổ trúc, mũ rơm , còn có đầu hoa sang trọng và xinh đẹp làm bằng vải vụn do Tô Hân Nghiên tự làm.
Nói đến lí do vì sao Tô Hân Nghiên biết chút tay nghề thủ công này, còn phải nhờ có kiếp trước cô trải qua.
Khi còn nhỏ, cô di chuyển khắp nơi để phụ giúp công việc, một số người biết nghề dân gian thấy cô ngoan ngoãn, thông minh nên họ cũng sẽ dạy cho cô một vài cách làm tinh vi của hàng thủ công.