"Tiểu Hàn, đêm nay em gái ngủ với mẹ.
Con cũng nên đi ngủ một giấc thật ngon.
Sáng mai con còn phải đi học."
Tô Hân Nghiên nhắc nhỏ xong, chờ Ninh Hàn quay lại đắp chăn ngủ rồi mới rời đi.
Kết quả khi quay lại phòng nhìn thấy tiểu bánh bao nào đó không ngủ, đang ngồi trên giường, vươn cổ ra nghịch ngợm trên bàn làm việc của cô.
Những lá thư cô vừa đặt xuống đã rơi vãi khắp nơi.
Sắc mặt cô hơi thay đổi, Tô Hân Nghiên bước nhanh tới, cất tất cả các bức thư trong ngăn kéo, không cho con gái đọc lại.
"Mẹ mẹ, cái cái gì nha?" Tiểu Tại Tại hỏi.
"Không có gì, chỉ là thư của mẹ sẽ gửi cho nhà xuất bản thôi.
Đây là chuyện của người lớn.
Trẻ con không thể đọc bừa bãi được."
Tô Hân Nghiên không muốn con gái hỏi thêm, đơn giản cởϊ áσ khoác.
cùng nhau nằm trên giường dỗ bé ngủ: "Đi ngủ đi, ngày mai là mùng 9 âm lịch, xóm núi nhỏ bên cạnh có chợ, con mà ngủ không ngon, mai mẹ không đưa đi chợ nữa ".
Lời đe doại này quả thực rất có tác dụng lớn, Tại Tại ngay lập tức đã quay lại đắp chăn và đi ngủ.
Tô Hân Nghiên không quan tâm đến việc đứa trẻ có thực sự đang ngủ hay không, miễn là cô được yên tĩnh.
*
Sáng sớm, trời mới vừa tờ mờ sáng, tiểu Tại Tại một mặt hưng phấn bò lên giường, còn thúc giục mẹ mau mau lên.
"Mẹ mẹ, rời giường mau, chúng ta đi chợ!"
Bé vui mừng đến nỗi giọng sữa nhỏ nổi lên.
"Trời cong chưa sáng hẳn, ngủ tiếp một chút." Tô Hân Nghiên hôm qua ngủ muộn, sáng sớm không dậy nổi.
Thật đáng tiếc khi bên cạnh cô là một con chim rúi rít suốt, thấy mẹ không dậy, bé cố agwngs trò chuyện đánh thức mẹ,
"Ngươi không thể yên tĩnh một chút được sao?"
Thực sự bất đắc dĩ, Tô Hân Nghiên trong lúc tuyệt vọng phải đứng dậy, dụi dụi khóe mắt có chút chua xót, trong lòng thầm nghĩ đây là con của cô, đây là con của cô, đây là con của cô.
.
Niệm ba lần.
Không niệm, cô sợ mình không kìm nén được tính khí mất.
Quả nhiên, tiểu áo bông tri kỷ, luôn có thời điểm bị hở.
Khi Tô Hân Nghiên giúp mình và con gái dọn dẹp và đưa cô bé ra ngoài, bà nội Ninh đã dậy từ sớm và làm bữa sáng cho cả nhà.
Người già cảm thấy khó ngủ vào buổi sáng nên dậy sớm đã thành thói quen, để con dâu và các cháu ngủ nhiều hơn, bà đã chủ động làm bữa sáng.
Dù sao cũng không có gì khó khăn cả, chỉ cần nấu một ít cháo hạt, hoặc làm bánh hấp hoặc món gì đó.
Sáng nay nấu cháo đậu xanh với dưa chua tự làm.
Đồ chua bao gồm nụ bạch hoa và măng, ngoại trừ Tô Hân Nghiên, thì những người khác đều có thêm một quả trứng luộc.
Tiểu Tại Tại thành thạo bóc quả trứng luộc của mình, dùng hai tay bóp làm đôi và ném vào bát của mẹ mình trong một cử chỉ táo bạo.
"Ăn không hết." Nói với giọng lí lẽ hùng hồn.
Nhưng trên thực tế Tô Hân Nghiên người biết tính thèm ăn của con mình, không thể hiểu rằng con gái mình không thể ăn hết một quả trứng luộc là ý muốn mẹ mình ăn cùng bởi mẹ không có trứng để ăn.
Xem ra tiểu áo bông của cô vẫn còn ấm áp như trước.
Không đợi Tô Hân Nghiên cảm thán xong, bên cạnh lại có thêm liên tiếp thân vài cánh tay, đều đem một nửa quả trứng cho vào trong bát cô.
Giương mắt nhìn lên, tất cả trứng đều thiếu mất một nửa.
Cô không khỏi sinh khí lại cười nói: "Nơi nào cần ăn nhiều trứng như thế, đều lấy về đi, mọi người đều lấy về đi?"
Nói rồi, Tô Hân Nghiên muốn nhặt trứng lên từng bát của từng người.
Đối với lũ trẻ, nhưng lũ trẻ nhỏ này đều nghiêng ngả với cái bát trên tay, và từ chối nhận chúng.
"Mẹ tiếp tục ăn đi, chúng ta ăn no rồi đi học đây."
Ăn xong cháo nhanh chóng, Ninh Hàn để bát đũa xuống, lấy cặp sách đi học.
Đại ca chạy, và những người khác cũng theo sau.
Cuối cùng Tô Hân Nghiên không trả được quả trứng gà nào cả.
Tiểu Tại Tại cùng bà nội Ninh tuy không chạy.
Nhưng đứa nhỏ lại che cái bát một cách hóm hỉnh, rõ ràng là ngăn mẹ bé trả trứng cho bé.
Còn bà Ninh thì lấy cái đĩa che lại bát để không cho Tô Hân Nghiên có cơ hội bỏ trứng vào
"Mọi người cứ như kiểu đề phòng trộm vậy?" Cô không nhịn được cười ra tiếng.
Tuy nói vậy nhưng trong lòng Tô Hân Nghiên đều cảm thấy rất ấm áp, quả thức không phụ công cô dùng cả chân tâm đối sử tốt với họ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play