Lâm Hòe giả bộ hoảng hốt gõ cửa. Nam sinh ngồi ở hàng cuối ngạc nhiên nhìn y, sau đó tiến tới mở cửa.
Y tỉnh bơ ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh cậu rồi thì thầm: "Hôm nay có điểm danh không vậy?"
Nam sinh lắc đầu. Bởi vì không nhận ra Lâm Hòe nên cậu chần chừ hỏi: "Cậu là...?"
Lâm Hòe đáp: "Là tôi đây, không nhận ra à?"
Thiếu niên: "Cậu...?"
Lâm Hòe: "Tôi đây, là cái người đó đó."
Vừa nói, y vừa quàng tay qua vai đối phương cứ như thể cả hai thân thiết lắm. Nam sinh hiển nhiên không hề thoải mái nên né sang một bên. Thấy vậy, Lâm Hòe đau lòng nói: "Mới một tháng mà đã quên tôi rồi à?"
Nhìn vào ánh mắt chân thành của y, cậu thiếu niên vốn còn chắc nịch về trí nhớ của bản thân đã bắt đầu quay sang nghi ngờ chính mình. Đối diện với vẻ mặt buồn bã, thậm chí còn có chút thất vọng đó, cậu lại càng mất tự nhiên và hoang mang hơn.
Mặc dù đã quay trở lại trường vào cuối tuần trước, nhưng phải đến thứ hai tuần này cậu mới chính thức chuyển đến lớp F. Vậy nên cậu thật sự không thể nhớ nổi bản thân đã từng gặp qua người nào học ở lớp này hay chưa.
Lâm Hòe lại tiếp tục: "Cậu quên thật rồi, trước đây chúng ta đã từng ở cùng nhau, còn làm cả chuyện đó nữa, cậu không nhớ sao? Là nó đó, ở chỗ kia đó..."
Dưới sự dẫn dắt của y, trong đầu thiếu niên dần hiện lên một bóng hình mơ hồ. Tuy rằng cậu không nhớ rõ người này trông như thế nào, đã cùng cậu làm chuyện gì, nhưng những lời của Lâm Hòe vẫn khiến cho cậu có cảm giác bên cạnh mình thật sự tồn tại một người như vậy.
"À, là cậu." Trước dáng vẻ ngày càng buồn bã của Lâm Hòe, nam sinh giả vờ như bừng tỉnh, "Xin lỗi, tự nhiên không nhớ ra."
Lâm Hòe nói: "Đúng vậy, là tôi nè."
Thiếu niên đáp: "Ừm, là cậu."
Chàng trai trẻ khéo léo tránh gọi tên y và vờ như bản thân đã nhận ra. Lừa người thành công, Lâm Hòe bèn nở một nụ cười chân thành.
Cả hai ngồi ở bàn cuối thì thầm to nhỏ. Mặc dù trông hơi kiệm lời nhưng nam sinh vẫn có thể giao tiếp tốt với người khác. Cậu đóng vở lại, để nó sang một bên rồi lấy ra sách tiếng Anh. Lâm Hòe khẽ hỏi: "Lớp hôm nay làm sao vậy? Bầu không khí trông lạ quá."
"Nghe nói hôm nay có giáo viên mới." Thiếu niên lại tiếp tục viết vẽ vào vở.
"Ồ." Lâm Hòe gật đầu, "Là người như thế nào vậy? Cậu có thăm dò được gì không?"
Tay đang cầm bút của nam sinh bỗng ngừng lại.
"Không biết." Cậu thờ ơ nói, "Dù sao thì giáo viên ở trường này... Đều như vậy cả."
Nói xong câu này, cậu đóng nắp bút, khép lại sách, rồi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không biết đang suy nghĩ gì mà ánh mắt ấy vô cùng chăm chú. Lâm Hòe lại lên tiếng: "Hình như cậu chẳng có kỳ vọng gì vào người sắp tới nhỉ."
Trong lúc bọn họ trò chuyện, nữ sinh ngồi đằng trước đang chăm chú nghịch điện thoại bất chợt kêu lên. Cô chọc chọc bàn cùng bàn, sau đó nhỏ giọng nói: "Bố mẹ Thẩm Ưu lại tới rồi."
Cô cố gắng hạ thấp âm lượng: "Vừa xem trong nhóm chat xong, bố mẹ cậu ta lại đến trường làm ầm ĩ, khiến cả chủ nhiệm phải chạy tới."
"Bố mẹ Thẩm Ưu đến đây?" Nữ sinh bên cạnh cũng quay đầu thì thầm: "Không phải cậu ta tự nhảy xuống sao? Liên quan gì đến trường chứ?"
"Chết trong trường nên muốn bào tiền của trường à," Nữ sinh nhún vai. Dường như nhớ tới gì đó, cô nói thật khẽ: "Nghe nói Thẩm Ưu không tự sát."
"Không tự sát thì là gì?"
"Cậu ta chết rất kỳ lạ, miệng đầy bùn đất và rong, hai mắt mở trừng trừng. Mà- Mà-" Nữ sinh nổi hết cả da gà, "Cái hồ chỉ sâu hơn một mét thôi, làm sao chìm xuống đấy được. Có người bảo..." Nói đến đây, hai mắt cô bạn sáng lên, tâm trạng phấn khích tột độ như thể vừa nghe được tin đồn giật gân nào đó, "Cậu ta bị quỷ dìm chết trong hồ."
Trong hồ?
Lâm Hòe chợt nhớ lại khu vườn mình đã từng vào trước đó, cái hồ bị phong tỏa kia hẳn là địa điểm này.
Nhưng ngoại trừ quỷ nữ bị chôn dưới đất, y không cảm nhận được sự tồn tại của vong linh chết oan nào.
Đối với những trường hợp như vậy, thông thường sau khi chết oan, linh hồn của họ sẽ quanh quẩn tại chỗ đủ bảy ngày. Đây cũng chính là giai đoạn đầu tiên. Trong khoảng thời gian này, vong linh sẽ bao gồm hai phần là Trí và Hồn. Sau bảy ngày, phần Hồn sống sẽ mất đi Trí và biến thành phần Hồn chết. Oán hận không tiêu tan sẽ chuyển hóa thành chấp niệm mãnh liệt, khiến vong linh hóa quỷ.
Trong một số trường hợp, kể cả không có linh hồn, đủ oán khí cũng sẽ sinh ra quỷ. Chúng có thể là những tâm niệm cá nhân hoặc của tập thể.
Trên đây chính là sự ra đời của ma quỷ. Tuy nhiên, nhiều lúc, chúng cũng được sinh ra một cách tự nhiên. Không có quá khứ cũng như tương lai, cứ thế tồn tại trên thế giới này như một lỗi nhỏ nào đó. Không giống như những ma quỷ khác, phần lớn chúng đều không thể giao tiếp.
Ma quỷ thường có xu hướng phân hóa tại chính nơi xuất hiện. Trong khoảng thời gian này, chúng có thể tác động và biến môi trường xung quanh thành lãnh thổ của mình. Quá trình diễn ra ít nhất một tháng hoặc lâu nhất là vĩnh viễn.
Theo lý thuyết, một người bị quỷ giết sẽ có xác suất biến thành quỷ cao hơn bình thường. Người ta có câu: "Nếu không thể đánh bại đối thủ, thì hãy tham gia với họ". Tuy nhiên, Lâm Hòe lại không cảm nhận được bất cứ sự ra đời nào của ma quỷ trong vòng một tháng đổ lại.
"Bộp!"
Tiếng hộp bút rơi làm đám người đang chăm chú nói chuyện ở bàn trên giật thót mình. Nữ sinh quay đầu nhìn thiếu niên có sắc mặt tái nhợt ngồi bên cạnh Lâm Hòe rồi quát: "Làm cái gì vậy Hứa Trì, dọa tôi sợ chết khiếp rồi."
Trước lời trách móc, Hứa Trì nhặt lên hộp bút, sau đó nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."
Xong xuôi, cậu không tham gia vào cuộc trò chuyện mà chỉ ngồi đó viết vẽ vào trong vở.
Lót bên dưới là một cuốn tiểu thuyết trinh thám của Keigo Higashino.
Dáng vẻ của thiếu niên lạnh nhạt đến nỗi gần như cô lập hoàn toàn với thế giới mà cậu chẳng có gì lưu luyến này.
Nữ sinh không chờ mong Hứa Trì sẽ phản ứng lại nên quay sang nói với bạn cùng bàn: "Vừa rồi không phải có người nhảy từ trên tầng ba xuống đấy thôi? Cậu ta vừa chết, thì liền có người nói nhìn thấy hiện tượng kỳ lạ trong trường. Tất cả đều cho rằng đó là do ma quỷ làm. Tôi cũng..." Cô hạ giọng, "Nghĩ vậy."
"Nhảy lầu? Lại nữa à? Chẳng có gì mới mẻ."
"Không phải lớp nào cũng có ít nhất vài người nhảy sao, chắc do áp lực học tập thôi."
"Không, không, không phải đâu." Nam sinh đang đeo tai nghe ở bên kia cũng gia nhập trận chiến. Dường như rất am hiểu về chủ đề này, hai mắt cậu ta sáng ngời, "Tôi nghe nói-" Cậu ta cố ý kéo dài giọng, "Cái người nhảy lầu kia, là biến thái. Mọi người ở tầng ba đều nói như vậy."
"Ồ-"
So với việc học, quả nhiên nhiều chuyện vẫn thú vị hơn. Lâm Hòe xen vào hỏi nam sinh: "Cậu ta biến thái như thế nào?"
"Ờm..."
Nghe xong lời này, thiếu niên hoạt bát thoáng trở nên bối rối. Sau một lúc lâu, cậu ta mới quay sang hỏi người bên cạnh: "Là học sinh cá biệt của lớp C phải không?"
"Ừ, suốt ngày ủ rũ, chả biết muốn làm gì."
"Một đứa ở lớp C kể với tôi là cậu ta suốt ngày vẽ gì đó vào trong vở, còn liên tục lẩm bẩm nhìn xung quanh nữa."
"Nghe nói cậu ta có vấn đề về thần kinh, bị bố mẹ ruồng bỏ."
"Trong buổi bình chọn đợt trước, cũng bởi vì cậu ta mà lớp C hụt mất huy chương vàng vệ sinh đúng không?"
"Nghe bảo lớp C thua cuộc là do cậu ta cố tình gây rắc rối."