Đáng tiếc, hành động vĩ đại này đã bị gián đoạn bởi sự xuất hiện của một người đàn ông trung niên. Lâm Hòe ngồi xổm bên cạnh hố, nhìn xuống con quỷ đang nhe nanh trợn mắt, sau đó chống cằm giả bộ buồn phiền (vui sướng).
"Cô nhìn xem," Y nói, "Vì giúp cô mà ống quần của tôi bẩn hết rồi đây này."
Quỷ nữ:. . . . . #. . . . . . . @¥. . . . . . . . . . . . . @#.
"Không cần cảm ơn." Ở một nơi cách xa con người, Lâm Hòe không hề có ý định cư xử đúng mực hay giả làm người tốt. Tất cả những mặt xấu của y đều bộc lộ ra ngoài, "Nhờ ơn cô, nếu gã kia kể chuyện này ra ngoài thì tôi sẽ gặp rắc rối mất thôi... Chậc."
Quỷ nữ: ¥%#@¥%@#!!!
"Nhưng mà tôi vẫn muốn làm việc tốt đến cùng." Lâm Hòe mỉm cười. Đây đáng lẽ phải là một nụ cười cực kỳ đẹp trai, nhưng qua mắt ả, Lâm Hòe vẫn chẳng khác nào ma quỷ, "Tôi hơi cực đoan, hoặc là làm, hoặc là không làm, vậy nên..."
Y bốc một nắm đất lên.
"Vậy nên tôi quyết định chôn cô trở lại." Y chân thành nói, "Muốn trách thì trách số phận của mình đi."
Trong quá trình này, để phòng trường hợp có nạn nhân vô tội tiếp theo, Lâm Hòe còn tìm cách bịt mồm ả lại. San bằng đất xong, y nhảy lên giẫm giẫm vài phát rồi quay lại bên cạnh người đàn ông trung niên.
Gã vẫn còn bất tỉnh. Lâm Hòe nhìn bộ quần áo bẩn thỉu do đào đất của mình rồi liếc đồng hồ.
"Tám giờ mười... Chắc chắn là muộn rồi." Y nghĩ.
Danh tính mà trò chơi cung cấp cho bọn họ là học sinh. Theo quy tắc, y phải chạy đến trường ngay lập tức, nhưng...
"Nếu đến muộn, nhất định sẽ bị phạt." Y lẩm bẩm, "Nhưng nếu là giáo viên dạy thay... Cho dù đến muộn cũng sẽ không bị phạt?"
Ngồi xuống bên cạnh người đàn ông trung niên, y nhìn bộ quần áo sạch sẽ của đối phương rồi quyết định ra tay.
Mười phút sau.
"Quy tắc chỉ nói người chơi bắt buộc phải vào trường, chứ không nói người chơi bắt buộc phải vào trường với tư cách là học sinh." Nghĩ vậy, Lâm Hòe thay sang bộ đồ của NPC, "Nếu chuyện này là sai thì đáng lẽ mình phải bị phạt từ lâu rồi."
Y nhìn lên nền trời u ám. Mặc dù mây đen và sấm chớp đang ùn ùn kéo đến, nhưng vẫn không có một tia sét nào đánh xuống đầu y. Từ đây có thể thấy, trò chơi cũng chẳng hề muốn giết y.
Chỉ cần không vi phạm đến mức phải chết là được – Đây là nguyên tắc mà y luôn tuân thủ.
Lâm Hòe khéo léo thắt cà vạt. Áo khoác của NPC có hơi rộng, nếu là gã mặc thì sẽ vừa vặn, còn đến lượt y thì nó sẽ tung bay trong gió. Sơ vin xong, cả người Lâm Hòe hiếm thấy toát lên vẻ giản dị phóng khoáng.
Cầm chiếc cặp của giáo viên dạy thay ban đầu lên, Lâm Hòe lại ngồi xổm xuống, thổi một hơi đánh thức gã đàn ông bất tỉnh.
Người kia vẫn nằm trên ghế, vẻ mặt mờ mịt: "Tôi, tôi đang ở đâu? Tôi là ai?"
Điều làm Lâm Hòe ngạc nhiên là, gã giáo viên đã hoàn toàn quên mất danh tính thật sự của bản thân sau cú chấn thương đầu vừa rồi. Việc này càng giúp cho y đỡ phải tốn công tìm cách tiêu hủy xác chết. Xem ra, cả gã và y, không giống như con quỷ kia, đều rất có phúc.
"Tỉnh rồi hả." Lâm Hòe ngồi xổm bên cạnh gã, nở một nụ cười hiền hậu như người qua đường vô tình đi ngang, "Dậy đi, giờ chúng ta lên tầng."
"Tôi là ai..."
"Em là học sinh mới chuyển đến trường cấp ba Minh Hoa." Lâm Hòe chìa ra tấm thẻ học sinh vốn là của mình, "Đây, thẻ học sinh của em."
Gã giáo viên cầm thẻ trong tay, mặc dù đầu óc đang mơ màng nhưng vẫn nhận thấy điều bất thường: "Tôi, tôi là học sinh trường này á?"
"Đúng vậy." Lâm Hòe đứng lên, cúi đầu phủi đám cỏ trên chân, "Dậy thôi, tôi đưa em đi gặp giáo viên chủ nhiệm, đến muộn không tốt đâu."
"Được, được rồi." Gã giáo viên đứng dậy đi theo Lâm Hòe. Nhìn dáng vẻ hoang mang của người đàn ông, y không khỏi giơ ngón cái cho vận may của mình.
Kể cả gã có bất chợt nhớ ra đi chăng nữa, thì cũng chỉ mất vài phút để xử lý xong xuôi. Y cười tủm tỉm nghĩ.
Sau khi cả hai đến văn phòng chủ nhiệm, Lâm Hòe lên tiếng: "Đưa em đến đây thôi, tôi còn phải về lớp báo cáo."
NPC hỏi y: "Cậu cũng là học sinh ở đây à?"
"Không, tôi là giáo viên dạy thay." Lâm Hòe thản nhiên đáp.
Trường Minh Hoa có tổng cộng sáu lớp, được chia từ A đến F dựa theo thành tích học tập. Điểm đến của Lâm Hòe quả thực là lớp F, lớp có thành tích kém nhất.
Xong việc, Lâm Hòe liền đi về lớp mình báo cáo. Chỉ là ngay tại khoảnh khắc bước chân vào hành lang, y đã bắt gặp chủ nhiệm vừa mới hướng dẫn ba người chơi đến lớp B trước đó.
"Cậu, là cậu!" Ả chỉ vào y rồi quát lớn, "Cậu là học sinh đến muộn à?"
Lâm Hòe bước sang bên cạnh để lộ ra gã đàn ông đứng đằng sau. Y mau chóng xua tay, sau đó xấu hổ giải thích: "Không phải, tôi là giáo viên dạy thay, còn đây là học sinh mới chuyển đến."
"Cậu là... giáo viên dạy thay của lớp F năm ba?"
Chủ nhiệm nhìn cả hai bằng ánh mắt nghi ngờ. Theo như quan sát, người bên phải đang mặc âu phục và đi dày da. Mặc dù chiếc áo khoác oversize làm giảm đi sự nghiêm túc, nhưng nhìn chung vẫn gợi ấn tượng phóng khoáng, sắc sảo. Còn người đứng bên trái, tuy chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi, song khuôn mặt lại toát lên vẻ già dặn trải đời.
Hai người này... Dù nhìn thế nào thì người bên trái vẫn giống giáo viên dạy thay hơn!
Hay bởi vì học lâu nên mới trông già hơn?
Trước với ánh mắt dò hỏi của chủ nhiệm, Lâm Hòe lấy ra tờ giấy trong túi rồi giải thích: "Sau khi vào trường, tôi có đi dạo một chút nên mới đến muộn. Đây là giấy mời của tôi."
Chủ nhiệm lật xem tờ giấy rồi ngẩng đầu đánh giá chàng trai trẻ. Người trước mặt có dáng người thư sinh yếu ớt, nhưng khuôn mặt lại tuấn tú dễ nhìn. Không cần bất kì bộ lọc sắc đẹp nào, cậu ta chắc chắn vẫn có thể trở thành người nổi tiếng trên mạng. Ả thật sự không hiểu tại sao một người có khí chất như vậy lại đến cái trường cấp ba này làm giáo viên dạy thay.