Lục soát cô nhi viện
---
Lục Nam Phong bỏ kính ra xoa xoa ấn đường, "Còn có một chuyện không biết em có phát hiện ra không, Vu Tú Tú và Tôn Phi Đồng đều là người mới, nhưng bọn họ dường như quá bình tĩnh rồi."
Không sai. Lục Bội Trữ nghĩ cô và Lục Nam Phong là chủ động vào đây, biết được chút tình huống, cũng có chuẩn bị tâm lý. Trừ khi đám Vu Tú Tú cũng vậy.
Nếu như không phải mà họ còn bình tĩnh như thế, vậy tồn tại hai loại khả năng. Hoặc là bọn họ là người chơi cũ giả thành người mới, hoặc là... trong tay bọn họ có kẹo, có thể ứng phó với câu hỏi của nó tối nay.
"Anh còn có manh mối khác à?" Lục Bội Trữ lại hỏi.
Lục Nam Phong đáp: "Có."
"Là gì?"
Lục Nam Phong kéo Lục Bội Trữ rời xa khỏi cánh cửa phòng đè thấp giọng nói: "Tối qua khi người chơi phòng số 6 ra khỏi cửa không lâu, tôi nghe thấy trong hành lang truyền đến tiếng động rất nhẹ. Lúc đầu tôi tưởng nghe nhầm, nhưng bây giờ xem ra..."
"Bây giờ xem ra sau khi Vương Đề ra khỏi phòng thì đã có người đi theo, cướp viên kẹo của cô ta." Lục Bội Trữ tiếp lời.
Như vậy có một câu hỏi, tại sao khi viên kẹo của Vương Đề bị cướp, một chút âm thanh cô ta cũng không phát ra?
Lục Nam Phong suy đoán: "Tám phần là do người chơi cũ làm, nơi này nếu đã là trò chơi sinh tồn, nói không chừng sẽ còn có đạo cụ trò chơi."
Nếu như thật sự có đạo cụ trò chơi, vậy thì phiền toái rồi.
Một người chơi dùng đạo cụ, muốn đối phó một đám người mới bọn họ không phải là quá đơn giản sao.
Lục Nam Phong: "Tôi có một ý tưởng."
Lục Bội Trữ: "Ý tưởng gì?"
Lục Nam Phong: "Cướp."
Lục Bội Trữ: "...Ý tưởng hay đấy."
.
Phòng số 2.
Tôn Phi đồng sốt ruột kéo Vu Tú Tú ngồi xuống bên cạnh giường, "Tú Tú em nhanh nói cho anh, tối hôm qua có phải là em trả lời đúng câu hỏi không?"
Vu Tú Tú còn chưa nghĩ xong có nên nói chuyện này cho Tôn Phi Đồng hay không, bị hỏi xong không lập tức trả lời, nhưng chút do dự như vậy cũng đủ để Tôn Phi Đồng xác nhận.
"Quá tốt rồi!" Cậu ta nhào qua ôm lấy Vu Tú Tú, "Tú Tú, em nhất định phải cứu anh!"
"Nhưng..." Vu Tú Tú ngập ngừng, "Tối nay sẽ có một người chơi bị nó gõ cửa hai lần."
Nhỡ người bị gõ cửa là cô ta, hiện tại trong tay cô ta có hai viên kẹo có thể bảo vệ cô ta bình an tối nay.
Tuy cô ta không hy vọng Tôn Phi Đồng xảy ra chuyện, nhưng nếu so với tính mạng của bản thân, vậy đương nhiên là tính mạng mình càng quan trọng hơn.
Lúc này Tôn Phi Đồng làm sao lại không nhìn ra suy nghĩ của Vu Tú Tú, trong lòng ngay tức khắc sinh ra tức bực, trong đáy mắt có một mảnh tối tăm.
Cậu ta buông Vu Tú Tú ra, cúi người, đầu gối hạ xuống, hai tay bám lấy đầu gối Vu Tú Tú, hèn mọn cầu xin: "Tú Tú, nhiều người chơi như vậy, xác suất em bị nó gõ cửa hai lần là rất thấp, còn anh... còn anh chỉ cần trả lời sai một lần, là sẽ chết! Như... như phòng số 6 đó..."
Nghĩ đến thảm trạng của phòng số 6, Tôn Phi Đồng là một tên đàn ông vậy mà lại òa khóc như một đứa trẻ, cả người run rẩy.
"Tú Tú em cứu anh đi, em nhất định phải cứu anh! Anh là người đàn ông của em mà! Trên đời này không có ai yêu em nhiều hơn anh đâu! Em quên rồi sao? Chúng ta trước đây có bao nhiêu vui vẻ? Cái nơi quỷ quái này, chỉ cần ra khỏi nơi quỷ quái này chúng ta sẽ an toàn! Chúng ta có thể quay trở lại những ngày tháng hạnh phúc trước đây!"
Loại hiện tượng siêu nhiên này khiến bọn họ không thể không tin, bọn họ đã gặp phải sự kiện kỳ quái rồi.
"...Được rồi." Vu Tú Tú mềm lòng.
Cô ta lấy ra từ trong túi một viên kẹo màu đen, nhưng còn chưa hoàn toàn lấy ra đã bị Tôn Phi Đồng nhanh chóng cướp lấy.
Tôn Phi Đồng nắm chặt viên kẹo, vui đến không thể kiềm chế, "Quá tốt rồi, anh có thể sống rồi! Tú Tú anh yêu em, anh cam đoan, anh bảo đảm đời này tuyệt đối sẽ không phụ em!"
Vu Tú Tú nghe xong cười cười, nụ cười có vài phần miễn cưỡng.
Thực ra cô ta... không sẵn lòng lấy ra, nhưng lại nghĩ tới nếu bản thân cứ khăng khăng không lấy ra, Phi Đồng vội vàng sốt ruột thì sẽ cướp, lại náo ra động tiếng khiến người khác biết, sợ là cả hai viên kẹo đều không giữ được.
Cũng là do cô ta ngốc, ban đầu không nghĩ rõ ràng xem nên làm gì, đến mức do dự như vậy. Tóm lại là lần sau, cô ta tuyệt đối đánh chết cũng phải giữ lại.
"Đúng rồi Tú Tú, tối qua cuối cùng em đã trả lời nó thế nào?"
"Câu trả lời của em là... 'Ngươi là nó'."
Ngươi là nó?!
Tôn Phi Đồng chết lặng, đáp án của câu hỏi này vậy mà lại đơn giản như thế?!
Quy tắc trò chơi nói "Nó sẽ tới gõ cửa phòng người chơi", hóa ra đáp án sớm đã được bày ra!
Tôn Phi Đồng cảm thấy đáp án này thật sự là vừa vô lý vừa hợp lý, vậy câu hỏi thứ hai "Trong ao có mấy người?", thì đáp án là gì đây?
Liên quan đến câu hỏi này, Lục Bội Trữ cho rằng, nếu tối qua không có người chơi nào trả lời đúng, vậy tối nay nó chắc chắn sẽ còn hỏi lại, cần phải nắm chắc thời gian tìm kiếm manh mối tại cô nhi viện này.
Vậy nên cô không tính ngủ bù, cùng Lục Nam Phong xuống tầng, ra khuôn viên bên ngoài.
Trong khuôn viên cỏ dại mọc um tùm, làn sương mỏng bốn bề lúc ban đêm đã tan đi một chút, nhưng vẫn mờ ảo mơ hồ, bao phủ tòa cô nhi viện bỏ hoang này.
Phòng trong tầng một cô nhi viện, trừ gian phòng chính đặt chiếc bàn dài ra, bên cạnh còn có vài căn phòng nữa.
Lục Bội Trữ để Lục Nam Phong vào tìm kiếm trước, còn mình thì đi ra chỗ cổng sắt, muốn xem xem cánh cổng sắt này còn có thể mở ra không, dù biết rằng tám phần là không thể rồi.
Chỉ là cô còn chưa tới gần, sau lưng đã có một giọng nữ truyền tới: "Không cần nhìn, không ra được đâu. Có bước ra được thì cũng chỉ có một con đường chết."
Lục Bội Trữ quay đầu, nhìn thấy Tào Vy mặc váy đỏ đánh phấn khoanh tay, dựa vào cánh cổng, "Tiến vào trò chơi sinh tồn, người chơi không thể rời khỏi địa điểm trò chơi, điều này đã là quy tắc bất thành văn rồi, cô nếu đã trải qua một chơi trò chơi sinh tồn, sẽ không phải là điều này cũng không biết đi?"
Lục Bội Trữ phớt lờ sự hoài nghi trong ngữ khí của cô ta, "Cô Tào làm sao biết tôi muốn rời đi? Còn chưa biết câu hỏi tối nay của nó sẽ là gì, thay vì đặt tâm tư lên người chơi khác, không bằng cô đi lục soát hết tòa cô nhi viện này đi."
Nói rồi Lục Bội Trữ không để ý Tào Vy nữa, rời đi, nên cô không hề phát hiện, Tào Vy vẫn nhìn theo bóng lưng cô, rất lâu cũng không thu hồi ánh mắt.
Lục Bội Trữ tùy tiện chọn một phòng bên cạnh phòng chính, đẩy cửa đi vào, bên trong là một gian nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh cũng là kiểu cũ, chỉ có vách ngăn, không có cửa, còn phía dưới là một cái máng dài chạy thẳng, chỉ có thùng nước ở phần đầu, treo lên bằng một sợi dây.
Cô biết loại nhà vệ sinh này, kéo kéo sợi dây, nước trong thùng sẽ dội từ phía trên xuống.
Khớp ngón tay của cô đặt dưới mũi, bước về phía trước vài bước, thò đầu ra nhìn. Không ngoài ý muốn, trong máng bao phủ đầy những vệt bẩn đen đen, chỉ nhìn nhiều thêm một cái thôi là đến mức muốn lập tức đi rửa mắt liền.
Lại nói đối diện cái chỗ vệ sinh này là một cái ao dựa sát tường, trong ao cũng toàn là vết bẩn, trên mặt còn theo thứ tự phân bố năm cái vòi nước rỉ sét.
Lục Bội Trữ nhớ lại câu hỏi của nó: Trong ao có mấy người?
Câu hỏi này khiến người ta có chút sởn tóc gáy, sao con người lại có thể trong ao? Trừ phi...
Cô vặn một cái vòi nước trong số đó, không bất ngờ, không có nước chảy, cô không chết tâm lại vặn một vòi khác, kết quả...
Tí tách... tí tách...
Có nước!
Lục Bội Trữ dứt khoát vặn hết tất cả vòi nước một lượt, cuối cùng có kết luận: ba vòi nước nhỏ nước, hai vòi nước không có nước.
Đây có phải là đáp án của câu hỏi cái ao không?
Cô nhìn cái ao suy ngẫm, hoàn toàn không nhận thức được, không khí toàn thân lúc này vậy mà trở nên âm u lãnh lẽo.
Bịch... bịch... bịch...
Tiếng bước chân!
Da đầu Lục Bội Trữ căng chặt, cô thế mà nghe thấy tiếng bước chân trẻ con, giống y như đúc âm thanh trong hành lang tối qua!
Mà âm thanh này... đã đến sau lưng cô!
Cảm giác nguy cơ mãnh liệt tại thời khắc này bạo phát ra, Lục Bội Trữ ngay lập tức xông về phía cửa, duỗi tay kéo tay nắm cửa, nhưng cho dù cô dùng lực thế nào, cánh cửa như bị hàn lại vậy!
Không mở được, sao không mở được!
Cô không có cách nào, chỉ có thể dùng lực đập cửa, muốn để có người bên ngoài nghe thấy, nhưng đúng lúc này, tiếng bước chân... biến mất.
Bồn bề tĩnh lặng, yên tĩnh đến mức khiến lòng Lục Bội Trữ hoảng sợ.
Cô chậm chạp quay đầu, nhìn về phía sau lưng.
Trong vách nhà vệ sinh sau lưng, xuất hiện ba cơ thể, làn da của trẻ con nhợt nhạt trắng bệch, hai nam một nữ, mỗi đứa đều bị một nam nhân viên chăm sóc mặc áo xanh siết chặt sau cổ, tiếng bước chân "bịch bịch bịch" tiến tới cạnh ao.
Trong ao, không biết từ lúc nào đã tràn đầy nước, ba vòi nước đều mở, tiếng nước "róc rách" không ngừng.
Ba đứa trẻ kia bị đám nam nhân viên xách lên, đầu bị nhấn vào trong nước.
Lục Bội Trữ mở to mắt, giơ tay bịt chặt miệng mình, rồi thấy ba đứa trẻ liều mạng giãy giụa, tay chân điên cuồng đấm đá, nước bắn tung tóe văng ra bốn phía.
Trong chốc lát, cơ thể chúng không còn động đậy nữa, cánh tay vô lực rũ xuống, mà ba nhân viên chăm sóc kia dường như phát hiện ra Lục Bội Trữ đang ở đó, đều đặn, chậm rãi quay đầu nhìn.
Đúng lúc Lục Bội Trữ nhìn rõ khuôn mặt họ, trái tim trong phút chốc đình trệ, bởi vì bọn họ... tất cả đều có cùng một khuôn mặt!
Giống như xác ướp, bên ngoài xương sọ chỉ phủ một lớp da, hướng về phía Lục Bội Trữ há miệng cười.
"Bội Trữ."
Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên giọng của Lục Nam Phong, lúc này cửa cũng bị anh đẩy mở.
Lục Nam Phong bước vào, thấy bộ dáng còn sợ hãi của Lục Bội Trữ, vội hỏi: "Em sao thế?"
Lục Bội Trữ mở mở miệng muốn nói gì đó, nhưng nhất thời nghẹn lại.
Cô lại quay đầu nhìn về phía ao lần nữa, ở đó... đã không còn gì cả, dường như tất cả những gì cô vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác.
"Không có gì."
Lục Bội Trữ không tính nói cho Lục Nam Phong, trái phải cô hiện tại là an toàn rồi, ngược lại do vậy cô càng thêm xác định đáp án của câu hỏi cái ao kia.
Cô hỏi Lục Nam Phong: "Anh có phát hiện gì không?"
Lục Nam Phong không nói gì, lấy ra từ trong túi áo blouse trắng một cuốn sách nhỏ đưa cho Lục Bội Trữ.
Lục Bội Trữ nhận lấy xem, trên đó có ghi rất nhiều thông tin, như có bao nhiêu quả bóng nhỏ màu sắc các loại, có bao nhiêu bông hoa màu đỏ nhỏ, ghi chép rất đầy đủ.
Lục Nam Phong nói: "Sát vách là phòng đồ chơi, trừ những thứ tôi ghi lại này còn có một cái hòm bị khóa, tạm thời không mở ra được."
Lục Bội Trữ suy nghĩ một lát, "Hòm bị khóa... cái hòm này sợ là không đơn giản. Chúng ta lại vào những căn phòng khác xem thử xem."
"Được."