Trước khi mày bị quỷ giết thì ông đây giết mày trước!

---

Lục Bội Trữ vừa lúc kéo Lục Nam Phong rời khỏi, nhưng lại nghĩ đến cái gì, bước ra một bước rồi lại thu chân lại.

Cô nhìn về phía vòi nước, không nhiều do dự liền quay lại, hỏi Lục Nam Phong: “Có bông không?”

"Có." Lục Nam Phong lấy ra từ trong túi vài cục bông y tế màu trắng.

Điều này ngược lại khiến Lục Bội Trữ bất ngờ, “Anh thật sự có.”

Lục Nam Phong giải thích: “Lúc trước khi đi tìm em có vừa hoàn thành một ca phẫu thuật, bây giờ trong túi còn thừa một chiếc kim gây mê.”

Kim gây mê, là thứ tốt đấy.

Lục Bội Trữ gật gật đầu, cầm lấy bông y tế, nhét vào trong một vòi nước có thể chảy.

Thấy vậy, Lục Nam Phong hơi ngạc nhiên, “Em làm gì thế?”

"Shh!" Lục Bội Trữ làm một động tác im lặng với Lục Nam Phong.

Ở đây có năm vòi nước, trong đó ba vòi có nước, ngoài ra cô vừa mới thấy ba đứa trẻ bị chết đuối. Cô xác định, đáp án của câu hỏi cái ao kia là ba người.

Chỉ là không biết tối nay cô có còn cơ hội trả lời không, vậy nên để đảm bảo, cô chỉ có thể... chơi xấu một lần.

So với những câu hỏi chưa biết, đương nhiên là câu đã biết này an toàn hơn. Còn về đạo đức gì đó, Lục Bội Trữ không có.

Từ chuyện Vương Đề bị cướp kẹo có thể thấy, đến nơi như thế này, lương thiện là thứ vô dụng, mặt tối tăm của con người bị phóng đại vô hạn mới là trạng thái bình thường. Nếu không kịp thời thích nghi, kết cục tất phải chết.

Làm xong chuyện này, Lục Bội Trữ lại rời đi với Lục Nam Phong, đi về phía một căn phòng khác.

Không may ở giữa đường, gặp hai người Đường Tây và Tào Vy.

Hai bên thăm dò lẫn nhau vài câu. Đáng tiếc, miệng Đường Tây và Tào Vy rất kín, nửa miếng manh mối cũng không để lộ ra.

Thành thử ra có thể thấy, nhóm người chơi đã mơ hồ có khuynh hướng hình thành đội nhóm rồi.

"Anh cảm thấy là ai đã lấy viên kẹo của Vương Đề?" Lục Bội Trữ vừa mở cửa vừa hỏi Lục Nam Phong.

Lục Nam Phong nghĩ nghĩ rồi nói: “Một trong ba người Đường Tây, Tào Vy, còn có Trần Vũ nữa.”

“Không sai. Nếu Tôn Phi Đồng và Vu Tú Tú là người mới, vậy hiềm nghi của ba người khác xác thực là lớn nhất.”

Trong lúc nói chuyện, Lục Bội Trữ đi vào phòng, phát hiện bên trong là một gian phòng vẽ.

Trong phòng vẽ có vài cái giá vẽ, bị bao phủ bởi một lớp bụi dày. Bút màu và giấy vẽ rơi vãi rải rác trên mặt đất, hình vẽ đều đã mờ nhạt phai màu, bị quên lãng trong xó xỉnh.

Trái lại là trên bức tường đối diện treo một bức tranh hoàn chỉnh, thật lạc quẻ trong hoàn cảnh ở đây, khiến Lục Bội Trữ chú ý.

Cô cẩn thận quan kỹ lưỡng bức tranh.

Đó là một bức tranh sáp màu mang sắc thái đỏ đen, trên tranh toàn là ngũ quan của con người, mắt mũi các thứ, chen chúc nhau; vậy mà tạo nên một loại cảm giác thẩm mỹ kỳ lạ.

Cô đếm những ngũ quan trên mặt tranh, lấy giấy bút - ghi lại, chia ra là: ba con mắt, năm cái tai, hai cái mũi, hai cái miệng, bốn cái lưỡi.

Lúc đó đã là giữa trưa.

Bên ngoài, giọng nói của Vu Tú Tú truyền tới: “Mọi người nhanh qua đây xem đi!”

Chẳng lẽ chỗ Vu Tú Tú có phát hiện?

Lục Bội Trữ cất giấy bút, cùng với Lục Nam Phong nghe tiếng Vu Tú Tú tìm ra chỗ đó, trở lại phòng chính nơi đặt chiếc bàn dài.

Lúc bọn họ tới, những người khác đều đã có mặt.

Vu Tú Tú mở đầu lấy ra một phần cơm hộp đặt lên bàn, vui vẻ nói: “Sau cầu thang có một gian phòng nhỏ, ở đó có rất nhiều đồ ngon!”

Vậy mà lại có đồ ăn. Lục Bội Trữ sớm đã đói rồi, chẳng qua cô không biểu hiện ra điều gì thôi, mắt lặng lẽ nhìn về phía sau Tào Vy đi vào lấy đồ ăn.

Đồ ăn có cơm, mì, đều mới và nóng hổi, còn có nước đóng chai.

Lục Bội Trữ nhìn bộ dáng thấy điều lạ mà không thấy lạ của ba người chơi cũ, nghĩ đây là đồ ăn mà Thế giới Bên trong đặc biệt chuẩn bị cho người chơi, sẽ không có vấn đề gì.

Cô lấy một bát mỳ ớt xanh, hương vị vô cùng ngon miệng. Xem ra ở phương diện vật tư sinh tồn, Thế giới Bên trong vẫn chu đáo kỳ lạ.

Đến khi ăn uống no đủ rồi, cô chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, ai ngờ Lục Nam Phong vậy mà theo cô về phòng, mỹ danh là giúp cô trông coi.

Lục Bội Trữ đồng ý mới là lạ, cứ thế đuổi Lục Nam Phong ra ngoài.

Vậy là Lục Nam Phong chỉ có thể về phòng, chẳng qua anh vẫn thời khắc chú ý đến bên ngoài, đề phòng có người chơi khác tính kế.

Cuối cùng đã đến buổi tối, màn đêm buông xuống.

Mắt thấy một vòng trò chơi mới sắp bắt đầu, mọi người đều dần dần sốt ruột, đều duy trì sự cảnh giác và nghi ngờ mạnh mẽ, mắt lúc nhìn người đều giấu đi cảm xúc chưa biết, lấy thức ăn rồi vội vàng quay trở lại phòng mình.

Lục Bội Trữ để ý thấy hai người Vu Tú Tú và Tôn Phi Đồng hiếm khi không ở cạnh nhau, chỉ có Vu Tú Tú đến lấy đồ ăn.

“Cô Vu, nhìn cô trông rất bất an, xảy ra chuyện gì sao?”

Vu Tú Tú giữ Lục Bội Trữ lại, “Cô Lục... Cô có thấy Phi Đồng không?”

Tôn Phi Đồng?

Lục Bội Trữ lắc đầu, cô không thấy. Chẳng qua cũng thật kỳ lạ, không chỉ Tôn Phi Đồng, dường như cũng không thấy Trần Vũ đâu cả.

Trong lòng Lục Bội Trữ có một suy đoán, nếu tối qua Lục Nam Phong trả lời câu hỏi thứ hai, vậy câu hỏi thứ nhất chỉ có thể kết thúc ở lượt của Vu Tú Tú. Trong tay Vu Tú Tú chắc chắn phải có hai viên kẹo.

Vu Tú Tú và Tôn Phi Đồng lại là người yêu, đưa một viên kẹo cho Tôn Phi Đồng cũng không lạ. Vậy mà hiện tại lại không thấy Tôn Phi Đồng đâu, cũng không thấy Trần Vũ đâu, như này cảm giác rất có ý nghĩa sâu xa.

Sự thật cũng chính xác như Lục Bội Trữ đoán, Tôn Phi Đồng gặp phiền phức rồi.

Cậu ta bị Trần Vũ đã lộn nhào trên mặt sàn nhà vệ sinh bẩn thỉu, nửa ngày cũng không bò dậy được.

Cậu ta vừa định mở miệng kêu cứu, lại bị Trần Vũ túm cổ áo, “Mày hét đi! Đồ ngu, mày dám hét một tiếng, ông đây bẻ gãy cổ mày!”

Tôn Phi Đồng nghe vậy, lập tức sợ hãi.

Tên Trần Vũ này cao lớn vạm vỡ, nhìn là biết đã từng lăn lộn trong xã hội nhiều năm, chắc chắn không phải là người anh chàng sinh viên đại học gầy yếu này có thể đánh bại được.

Cậu ta đối diện với ánh mắt hung tợn của Trần Vũ, không hề nghi ngờ Trần Vũ nói được làm được, cậu ta tốt nhất không nên ôm tâm lý may mắn

Nghĩ đến đây, Tôn Phi Đồng không thể không rụt cổ lại, trong lòng vừa giận vừa sợ, “Anh... anh muốn làm gì?”

Trần Vũ lười không muốn nói thêm mấy lời vô dụng với Tôn Phi Đồng, duỗi tay vào trong túi áo cậu ta mò vài cái, lấy ra một viên kẹo màu đen.

Thấy viên kẹo hộ mệnh của mình bị Trần Vũ lấy đi, Tôn Phi Đồng hoảng loạn, cả người bổ nhào về phía trước, “Trả lại cho tôi!”

Cậu ta muốn giật lại viên kẹo, kết quả chỉ vồ được không khí, ngược lại còn chọc tức Trần Vũ, bị anh ta đánh một đòn tàn nhẫn.

Tôn Phi Đồng đau không chịu nổi, cả người cuộn tròn co quắp trên mặt đất, bảo vệ lấy phần đầu, hận thù trong lòng tăng lên dữ dội, nhưng miệng lại không kìm được cầu xin sự khoan dung: “Đừng đánh nữa đừng đánh nữa, cho anh, cho anh đấy.”

Trần Vũ có lẽ cũng đánh mệt rồi, dừng tay, mắng Tôn Phi Đồng một tiếng: “Nhóc, trò chơi sắp bắt đầu rồi, mày nếu dám nói chuyện này ra, tin không, trước khi quỷ giết mày thì ông đây đánh chết mày trước!”

Tôn Phi Đồng bị đánh đến mức không còn sức chống trả, chỉ có thể nhượng bộ, “Tôi tin, tôi tin...”

Nhưnh cuối cùng, cậu ta lại không cam lòng hỏi: “Vu Tú Tú, còn có Vu Tú Tú! Sao anh không đi cướp của cô ấy?!”

"Đồ ngu!" Trần Vũ lại đạp cậu ta một cái, “Nói mày ngu thì không tin. Con nhỏ đấy trả lời đúng một lần, không chừng còn có thể trả lời đúng lần thứ hai. Mày thấy giữ lại tên ngu ngốc như mày hời hơn, hay giữ cô ta lại thì hời hơn?”

“...”

.

Phòng số 2.

Vu Tú Tú cứ mãi không thấy Tôn Phi Đồng đâu, những ý nghĩ đáng sợ lại cứ luôn quẩn quanh trong đầu cô ta, càng đợi càng thấy lo lắng sốt ruột. Nhưng lúc này lại có người gõ cửa phòng.

Cộc cộc cộc…

Là Phi Đồng à?

Trên mặt cô ta lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng đi qua mở cửa. Ngoài cửa đúng là Tôn Phi Đồng đứng đó, nhưng lúc này cậu ta trông rất thảm hại, trên mặt thâm tím, xanh xanh đỏ đỏ, trên người cũng thật bẩn thỉu.

Vu Tú Tú giật mình, “Anh bị sao thế?”

Cô ta kéo Tôn Phi Đồng vào phòng, ngồi xuống giường, liên tục hỏi: “Anh bị thương à? Bị ai đánh vậy? Ai đánh anh?”

Nghe vậy, Tôn Phi Đồng cúi đầu, sắc mặt khó coi, mãi một lúc lâu sau mới nói: “Tú Tú, kẹo của anh, bị tên khốn Trần Vũ kia cướp mất rồi.”

"Cái gì?!" Vu Tú Tú hoảng hốt, đứng bật dậy, “Làm sao anh ta lại biết anh có kẹo?”

“Không chỉ biết anh có kẹo, anh ta còn biết tối qua là em đã trả lời đúng câu hỏi.”

Sao lại như vậy? Điều này hoàn toàn ngoài dự đoán của Vu Tú Tú.

Cô ta suy nghĩ lại hành động của mình và Tôn Phi Đồng trước đó, dần dần nhận ra, “Không xong, chắc chắn là chúng ta đã quá bình tĩnh vào ban ngày.”

Là người mới, trong trò chơi sinh tử có thể giết người bất cứ lúc nào này, nếu bọn họ thể hiện ra là quá bình tĩnh, không phải là tự báo cho các người chơi khác biết là có quân bài trong tay sao?

Mặc dù cái tên Lục Nam Phong cũng rất bình tĩnh, nhưng dáng người ta cao, nhìn là biết không dễ bị bắt nạt như Tôn Phi Đồng yếu ớt. Hơn nữa, Tôn Phi Đồng vốn dĩ đã có xung đột với cái tên Trần Vũ kia.

Hơn nữa, khi đó mỗi người đều viết câu hỏi và đáp án của mình lên giấy, nếu giả sử Lục Nam Phong trả lời đúng câu hỏi đầu tiên, thì sao Lục Nam Phong có thể biết câu hỏi thứ hai là gì?

Vậy nên, kết hợp cả hai yếu tố này, nghi ngờ rõ ràng sẽ đổ dồn vào cô ta, Vu Tú Tú.

Cô ta và Tôn Phi Đồng là một cặp, ai lại không đoán được chắc chắn là cô ta đã chia sẻ kẹo cho Tôn Phi Đồng.

Vu Tú Tú cuối cùng cũng nhận ra mình đã phạm phải những sai lầm gì.

"Cứu anh đi, Tú Tú, em nhất định phải cứu anh!" Tôn Phi Đồng hoảng sợ, một tay nắm chặt lấy bộ váy ngủ màu hồng của Vu Tú Tú, ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy vẻ cầu xin.

Lời cầu cứu của Tôn Phi Đồng kéo Vu Tú Tú ra khỏi suy nghĩ của mình.

Sự việc đã xảy ra, hối hận cũng không còn kịp nữa. Nhưng hiện tại cô ta chỉ còn một viên kẹo duy nhất, không thể chia cho Tôn Phi Đồng thêm nữa.

Trong lòng cô ta không khỏi cảm thấy lo lắng, không dám nhìn Tôn Phi Đồng, chỉ có thể an ủi cậu ta một cách nhẹ nhàng: “Anh yên tâm, đợi tối nay em trả lời đúng câu hỏi, em sẽ nhét kẹo qua khe cửa cho anh, em nhất định sẽ không để anh chết đâu.”

Nói là vậy, nhưng cô ta thực ra chẳng có chút tự tin nào, vì không ai hiểu rõ hơn cô ta, tối qua có thể trả lời đúng câu hỏi hoàn toàn là do may mắn, tối nay liệu có vận may đó nữa không, ngay cả cô ta cũng không dám chắc.

Rõ ràng Tôn Phi Đồng không dễ bị lừa như vậy.

"Vậy nếu... nếu là anh phải trả lời câu hỏi trước thì sao?! Hoặc... hoặc là em trả lời sai thì sao?!" Tôn Phi Đồng hoảng sợ đến mức giọng điệu cũng thay đổi.

Những khả năng mà cậu ta nói ra không phải là không có cơ sở, vì vậy lời an ủi của Vu Tú Tú không hề có tác dụng, ngược lại là, khiến cậu ta càng thêm hoang mang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play