Trong ao có mấy người?
---
Lục Bội Trữ gượng ép bản thân bình tĩnh lại, theo như yêu cầu của quy tắc, tới ngoài cửa căn phòng số 0.
Dưới khe cửa truyền ra một tờ giấy trắng gấp đôi, cô nhặt lên xem, chữ được viết trên mặt giấy là: Tôi... là... ai?
Xem tình huống của hai người chơi trở về bình an trước đó, trong quy tắc không hề tồn tại điều đánh lừa, viên kẹo nhất định có tác dụng.
Còn về việc liệu sẽ có tồn tại tình huống cả hai người chơi đều trả lời đúng câu hỏi hay không, Lục Bội Trữ cảm thấy là sẽ không.
Có thể Đường Tây sẽ, nhưng tên Tôn Phi Đồng kia khẳng định là không, hơn nữa còn Vương Đề đã chết, đáp án của câu hỏi này tuyệt đối không đơn giản.
Nếu đã không chắc chắn trả lời đúng, không bằng cô cứ cược một lần, dù sao người nhút nhát thì chết đói, người dám mạo hiểm thì chết no* mà.
*Dù thế nào thì cũng vẫn có nguy cơ dẫn đến hậu quả không tốt.
Cô cầm bút lên, dứt khoát viết lên giấy ba chữ: Ngươi là quỷ.
Viết xong rồi, cô nhét tờ giấy trở lại.
Nhưng một giây sau, khí tức âm lãnh thấm ra ngoài khe cửa, lúc này cửa phòng cũng từng chút từng chút một mở ra, phát ra âm thanh "ken két" khiến người ta ê răng.
Lục Bội Trữ có một loại trực giác rất mãnh liệt, tuyệt đối không thể để cánh cửa này mở ra, bằng không hậu quả tuyệt đối mang tính hủy diệt!
Cô vội ném viên kẹo trong tay vào.
Sau đó, tiếng mở cửa dừng lại, cửa phòng lại chậm rãi đóng vào, cái gì cũng không xảy ra.
Phù…
Lục Bội Trữ thở ra một hơi dài, bước nhanh trở lại phòng số 3 của mình, đến khi đóng cửa lại, tâm trạng cô vẫn chưa thể bình thường lại được.
Đợi trời sáng thôi, đợi trời sáng rồi đi hỏi người chơi khác, xem câu hỏi bọn họ nhận được là gì, câu trả lời lại là gì, biết đâu có thể tìm được một số quy luật nhất định.
Rất nhanh, thời gian đã đến đúng một giờ lúc rạng sáng.
Sau Lục Bội Trữ, người chơi bị gõ cửa phòng là phòng số 2 Vu Tú Tú, sau nữa lần lượt là Lục Nam Phong, Tào Vy và Trần Vũ.
Đến đúng bốn giờ sáng, trò chơi kết thúc.
Lục Bội Trữ một đêm không ngủ, nhưng hiện tại còn chưa phải thời điểm có thể bổ sung giấc ngủ.
Trong hành lang, toàn bộ người chơi còn sống mở cửa đi ra ngoài.
Thần sắc mỗi người đều khác nhau, cẩn thận nhìn về phía phòng số 6, nhất thời không có người nào mở miệng nói chuyện.
Vẫn là Đường Tây vào phòng số 6, nhìn lướt qua liền nhắm mắt lại, lúc ra ngoài giữ cánh cửa, đóng lại che đi thảm trạng bên trong.
Vu Tú Tú ôm tay Tôn Phi Đồng, run rẩy hỏi một câu: “Thế... thế nào rồi?”
Đường Tây hảo tâm đáp: “Tôi khuyên mọi người tốt nhất vẫn là không mở cửa đi vào nhìn, vậy là ổn.”
Anh ta nói như vậy, mọi người đương nhiên đều hiểu rõ là gì, từng người đưa mắt nhìn lẫn nhau, trên mặt lộ vẻ không nỡ.
Vu Tú Tú cực kỳ sợ hãi, “Ở nơi này sẽ... sẽ chết người sao?! Phi Đồng, em... em muốn về nhà.”
Cô ta lặng lẽ khóc lên, liền khiến bầu không khí giữa những người chơi trở nên bức bối ngột ngạt.
Lục Nam Phong đề nghị: “Trước tiên xuống tầng dưới thảo luận đi, nói xem tối hôm qua chúng ta đã trải qua những gì.”
Vì thế mọi người lục tục xuống tầng, tới cạnh chiếc bàn dài.
Lúc này ngoài trời còn chưa sáng hẳn, nến trắng trên bàn đã cháy hết, chỉ có chút ánh sáng lờ mờ lọt vào từ bên ngoài song sắt.
Mỗi người tìm vị trí ngồi xuống, Lục Nam Phong ngồi bên cạnh Lục Bội Trữ.
Đường Tây nói: “Đều nói ra thử xem, mọi người tối hôm qua bị nó hỏi câu hỏi gì?”
"Đợi chút." Tào Vy cắt ngang, “Chỉ nói miệng thôi thì rất khó phân biệt thật giả, ngộ nhỡ trong số chúng ta có người đã hợp tác, đưa ra manh mối giả đánh lừa người chơi khác thì phải làm thế nào?”
Lục Bội Trữ gật gật đầu, “Rất có đạo lý, có khả năng này tồn tại.”
"Vậy cô nói xem phải làm sao?" Tôn Phi Đồng hỏi Tào Vy.
Tào Vy nói: “Rất đơn giản, mỗi người chúng ta viết câu hỏi mình bị hỏi ra, trả lời thế nào cũng viết ra, cùng bày ra.”
Mọi người nghe xong đưa mắt nhìn nhau.
“Tôi đồng ý.”
“Tôi cũng đồng ý.”
Ý tưởng rất nhanh đạt được sự nhất quán, Đường Tây từ trong túi áo bộ âu phục mò được một tờ giấy kí tên và một chiếc bút máy màu đen, xé tờ giấy ra chia cho mọi người.
Anh ta trước tiên cầm bút viết lên giấy câu hỏi và câu trả lời của bản thân, rồi lại truyền bút cho người tiếp theo.
Đến khi truyền xong một vòng, mọi người đều đã viết xong rồi.
"Để tôi trước." Đường Tây di chuyển tờ giấy ghi chú ra giữa, "Tôi bị hỏi câu "Tôi là ai?", và tôi đáp là "Không biết"."
“...”
Trầm Vũ hỏi: “Anh trả lời đúng à?”
Đường Tây lắc đầu, “Không, tôi dùng viên kẹo.”
Tiếc là người chơi có mặt ở đây không ai tin câu này.
Dù sao nếu như trả lời đúng, sẽ được thưởng một viên kẹo, nghĩa là hiện tại trong tay Đường Tây sẽ có hai viên kẹo, chắc chắn sẽ bị người khác tính kế và cướp đoạt, nói trả lời không đúng mới là bình thường.
"Tới tôi." Tôn Phi Đồng nói, “Tôi cũng bị hỏi câu 'Tôi là ai?', tôi trả lời là 'Ngươi là cô nhi'.”
"Cậu nói dối!" Tay Trần Vũ đột nhiên chỉ về phía Tôn Phi Đồng, “Tôi bị hỏi câu 'Trong ao có mấy người?', vậy nghĩa là câu hỏi của mỗi người không giống nhau!”
"Có giống đấy." Lục Bội Trữ lên tiếng, “vì câu tôi bị hỏi cũng là 'Tôi là ai?'.”
Lục Nam Phong ngoài ý muốn nhìn về phía Lục Bội Trữ, “Còn câu hỏi của tôi là 'Trong ao có mấy người?'.”
"Không sai." Tào Vy phụ họa, “Tôi cũng vậy.”
Vậy xem ra có hai câu hỏi.
"Sắp xếp theo thứ tự thôi." Đường Tây cầm đầu nói, “Tối qua người thứ nhất bị nó gõ cửa là phòng số 6 Vương Đề, người thứ hai là tôi, tiếp đó người thứ ba là ai?”
"Tôi." Tôn Phi Đồng nhận.
Qua một phen đối chiếu, thứ tự những người chơi cũng giống như Lục Bội Trữ đoán.
Vương Đề đầu tiên, manh mối chưa biết.
Đường Tây thứ hai, bị hỏi câu: Tôi là ai? Trả lời: Không biết.
Tôn Phi Đồng thứ ba, bị hỏi câu: Tôi là ai? Trả lời: Ngươi là cô nhi.
Lục Bội Trữ thứ tư, bị hỏi câu: Tôi là ai? Trả lời: Ngươi là quỷ.
Vu Tú Tú thứ năm, bị hỏi câu: Tôi là ai? Trả lời: Ngươi là đứa trẻ nhỏ.
Lục Nam Phong thứ sáu, bị hỏi câu: Trong ao có mấy người? Trả lời: 0 người.
Tào Vy thứ bảy, bị hỏi câu: Trong ao có mấy người? Trả lời: 8 người.
Trần Vũ thứ tám, bị hỏi câu: Trong ao có mấy người? Trả lời: 1 người.
Liệt kê ra tình huống của những người chơi, suy ra rõ ràng một kết luận, đó chính là câu hỏi của những người chơi đầu tiên giống nhau, những người sau lại là một câu khác, nguyên nhân dẫn đến loại tình huống có khả năng nhất là, có người trả lời đúng câu hỏi đầu tiên.
Ánh mắt mọi người không thể không hướng về phía Vu Tú Tú và Lục Nam Phong.
"Xem ra trong hai người có người trả lời đúng câu hỏi." Tào Vy cười lạnh nói.
Lục Nam Phong thản nhiên đáp: “Không phải tôi.”
"Cũng... cũng không phải tôi." Sắc mặt Vu Tú Tú hoảng loạn, “Tôi là người mới, tôi tới hiện tại còn chưa quá hiểu rõ mà.”
Người mới.
Trong tình huống này mà cố tình nhắc đến hai chữ "người mới", khó tránh khỏi sẽ khiến người ta cảm thấy muốn che đậy điều gì.
Trong chốc lát, tiếng thảo luận dừng lại.
Tối nay không có kẹo rồi, dựa theo tỉ lệ đúng của hỏi đáp tối qua, lần này sợ là phải chết không ít người.
Đường Tây đóng nắp bút, phát ra tiếng "cạch", anh ta nói: “Để tôi nói hai câu thôi. Xem tình huống hiện tại, viên kẹo có thể bù trừ trừng phạt, vậy người chơi phòng số 6 chết nghĩa là có người đã lấy đi viên kẹo của người chơi phòng số 6.”
Nói xong, Đường Tây lướt mắt nhanh qua khuôn mặt mỗi người chơi, tính nhìn ra chút manh mối, tiếp đó nói: “Do tôi một mình suy đoán, nếu người lấy đi viên kẹo của người chơi phòng số 6 và người trả lời đúng câu hỏi là một, nghĩa là trong tay người đó có ba viên kẹo. Còn nếu không phải một người, vậy trong chúng ta có một người có một viên kẹo, một người khác có hai viên kẹo.”
Đường Tây phân tích xong, mọi người vẫn trầm mặc một phen, mỗi người đều che giấu rất tốt.
Tào Vy phụ họa nói: “Tôi đồng ý với quan điểm của anh, vậy nên tôi khuyên những người đang ngồi đây, nếu biết manh mối hỏi đáp rồi thì nói ra đi. Mọi người đừng quên, trò chơi bắt đầu lúc 9 giờ tối đến 4 giờ sáng, vừa vặn qua đúng tám cái giờ đúng, tôi nghĩ mọi người sẽ không ngờ được điều này có ý nghĩa gì.”
Vu Tú Tú bất an hỏi một câu: “Ý... ý nghĩa gì?”
Tào Vy hơi cạn lời nói: “Nghĩa là khi người chơi phòng số 6 chết rồi, tối nay chúng ta chỉ còn 7 người, chắc chắn sẽ có một người chơi... bị nó gõ cửa hai lần.”
Lời này vừa nói ra, bầu không khí trên bàn dài đột nhiên đông cứng.
Rầm!
Trần Vũ tức giận đập bàn, chửi mát: “Tên chó nào lấy kẹo của người chơi phòng số 6, lại để chúng ta gánh vác rủi ro bị gõ cửa hai lần! Đến cùng là ai?!”
Cho dù Trần Vũ có tức giận thế nào, người kia cũng sẽ không chủ động đứng ra thừa nhận.
Lục Bội Trữ là người đầu tiên đứng dậy, “Xong rồi, thế này thì có hỏi cũng hỏi không ra. Còn chút thời gian này, chúng ta không bằng trước tiên đi ngủ bù, dưỡng đủ tinh thần, rồi đi lục soát cái cô nhi viện này, cũng để ứng đối tốt câu hỏi buổi tối của nó.”
Đường Tây cũng đứng dậy, “Tâm lý cô Lục không tồi.”
“Anh quá khen rồi, cảm ơn.”
Lục Bội Trữ rời khỏi bàn dài, quay người lên lầu.
Vu Tú Tú cũng kéo Tôn Phi Đồng đứng dậy, “Vậy... vậy chúng tôi cũng đi trước.”
Nói xong, hai người dựa sát vào nhau lấm lét đi lên lầu.
Lục Nam Phong vươn vai, “Một đêm không ngủ, đúng là mệt rồi. Các vị, bảo trọng.”
Giao lưu xong những người chơi cứ thế tản đi, có vẻ không thu hoạch được manh mối gì hữu dụng, nhưng trong lòng Lục Bội Trữ lại có chút ý tưởng.
Cô trở về phòng, không hề vội đóng cửa.
Đợi đến khi Tôn Phi Đồng và Vu Tú Tú đều vào phòng số 2, sau đó Lục Nam Phong mới lười biếng lơ đãng đi tới.
Khi tới cạnh cửa, Lục Bội Trữ mới kéo tay anh, túm vào phòng, khóa cửa lại.
Lục Nam Phong còn chưa nói gì, Lục Bội Trữ đã hỏi anh trước: “Tối qua anh có trả lời đúng câu hỏi không?”
“Không.”
“Thật à?”
“Em không tin tôi?”
“...”
Nếu nói không tin tưởng Lục Nam Phong cũng là không có khả năng.
Cô và Lục Nam Phong quen biết đã nhiều năm, Lục Nam Phong dù có làm hại người khác, cũng sẽ tuyệt đối không hại cô. Điểm này Lục Bội Trữ tin chắc.
Lúc đầu khi cô hẹn hò với Lục Nam Phong, trừ việc do bản thân lười không muốn quen người mới, cũng không phải là không tồn tại nguyên nhân liệu sẽ có một người đàn ông khác đối tốt với cô như Lục Nam Phong?
“Nếu như không phải anh trả lời đúng câu hỏi, vậy người đó là Vu Tú Tú phòng số 2.”
Vu Tú Tú là một người mới, trông có vẻ hơi ngốc, vậy mà lại có thể trả lời đúng câu hỏi, thật sự có chút bất ngờ.