"Con nói, chúng chỉ là hôn mê thôi sao?" Bạch Trạch chỉ vào đám người tôi mang về, hơi không thể tin được.
Tôi gật đầu, trong lòng vô cùng phẫn nộ, hóa ra đi một chuyến, bọn họ ngủ tôi thì chịu trách nhiệm đánh quái, còn phải mang bọn họ về.
Hỏng rồi, tôi thành công cụ của người khác rồi.
Tôi không quan tâm Bạch Trạch có biểu cảm gì, quay đầu về phòng mình, trong phòng, một con mèo đen đang liên tục vờn cây cần câu mèo.
“Đây mới là cuộc sống chứ, trước đây sống khổ quá.”
Không sai, con mèo đen chính là Huyền Ly.
Hôm đó trong hang, tôi tỏ vẻ muốn đưa những người khác đi, Huyền Ly liền ôm chặt lấy chân tôi: “Tỷ tỷ ơi, mang đệ theo với.”
Tôi không để ý đến nó, nhìn nó với nụ cười ch*t chóc: “Đừng ép ta tát ngươi.”
Huyền Ly rất thức thời biến về hình dạng hổ.
Bong bóng màu hồng hiện lên trong mắt, tôi sờ một cái: “Dì sờ sờ nào, không phải dì không mang con theo, con lớn như vậy...”
Tôi còn chưa nói xong, Huyền Ly đã biến thành kích thước một con mèo, miệng không ngừng "meo meo”.
Tôi bế nó lên: “Dì hôn nào, mèo con như con sẽ bị dì hôn ch*t mất.”
Huyền Ly: “...”
Tôi sờ đầu Huyền Ly, hơi ngẩn người, ngơ ngác hỏi hệ thống: “Theo diễn biến cốt truyện, không lâu sau sẽ có thú triều, nhưng cốt truyện đã lệch thành như vầy, còn có khả năng xảy ra không?”
Tôi nhìn M/a Tôn Huyền Ly đang "a ba a ba" bên cạnh, trìu mến mở cho nó thêm một hộp thức ăn đóng hộp.
Đôi mắt đen xinh đẹp của Huyền Ly hơi nheo lại, thức thời cọ cọ vào tôi.
Ngày tháng cứ thế trôi qua yên bình một thời gian.
Trong khoảng thời gian đó, Bạch Trạch có đến một lần, hắn nhìn tôi, giọng nói nhỏ nhẹ thậm chí mang theo một tia mê hoặc: “Lần trước Kiều Kiều đi rừng Thương Khung, có chỗ nào bất thường không? Ta ở trong tông môn cũng có thể cảm nhận được m/a khí bên đó.”
Tôi giả vờ hồ đồ đáp lại hắn: “Sư tôn đã hỏi một lần rồi, các đệ tử khác hôn mê là do họ bất cẩn hít phải sương gây mê.”
Bạch Trạch cong môi, ánh mắt nhìn tôi như chứa một hồ nước dịu dàng: “Vậy thì tốt.”
Khoảng thời gian này nhớ đến nhiệm vụ chinh phục của mình, không có việc gì tôi sẽ chạy đến phòng của Bạch Trạch, kỳ lạ là, số lần tôi gặp được Bạch Trạch ít đến lạ thường.
Tôi ôm hộp đồ ăn than phiền với hệ thống: “Tên đàn ông chó má gì vậy, suốt ngày đi vắng, tôi phải chinh phục thế nào đây?”
Hệ thống dường như cũng không hiểu lắm.
Tôi gõ cửa trước mặt, không có ai trả lời, tôi biết ngay Bạch Trạch lại đi vắng.
Tôi thở dài cam chịu định quay về, kết quả một đệ tử h/ố/t h/o/ảng chạy đến, túm chặt lấy tay áo tôi.
“Đại... Đại sư tỷ, thú triều, thú triều đến rồi!”
“Chắc chắn là do lần trước chúng ta đi rừng Thương Khung, con hổ đó, là Ma Tôn Huyền Ly, hắn đến báo thù rồi!”
Tôi đẩy tay cô ta ra, đi thẳng về phía cổng tông môn: “Sư tôn đâu?”
"Không thấy sư tôn đâu, sẽ không bị ma vật bắt đi rồi chứ?" Nữ đệ tử đó bất giác nói.
Tôi lắc đầu: “Cô đi thông báo cho các đệ tử khác đi.”
Sau khi nữ đệ tử đó đi, tôi vội bế Huyền Ly đang đi theo sau lên: “Gì đây? Không phải Huyền Ly đang 'a ba a ba' ở chỗ mình sao, sao lại có thú triều rồi?”
Ánh mắt Huyền Ly lóe lên một tia tàn nhẫn, giọng điệu mang theo hàn ý: “Đệ có thể cảm nhận được ma thú bên ngoài, nhưng chúng không chịu sự khống chế của đệ.”
Hệ thống khóc không ra nước mắt: [Sao cốt truyện lại lệch thành thế này rồi!]
Huyền Ly biến về hình người, mái tóc đen dài không gió mà bay, đôi mắt đen mang theo sự lạnh lùng kiêu ngạo của bậc đế vương: “Xem ra là ngày càng không có quy củ rồi.”
Nói xong định chạy về phía cổng lớn.
Tôi kéo nó lại: “Thôi đi, rõ ràng là ma thú bên ngoài không chịu sự khống chế của ngươi, ngươi vẫn nên nghĩ cách nào đó để khôi phục quyền khống chế đi, bây giờ đi ra chỉ càng loạn thêm.”
Huyền Ly còn muốn nói gì đó, tôi mỉm cười nhìn nó.
Ngọn lửa trong mắt Huyền Ly lập tức như bị giội tắt: “Biết rồi.”
*
Khi đến cổng chính của tông môn, bên ngoài đã tụ tập một đống ma thú.
Đầu người thân rắn, đầu trâu mặt ngựa, đủ loại sinh vật kỳ quái như được ghép lại với nhau, tiếng khóc hệt trẻ con như lưỡi dao sắc bén đâm vào màng nhĩ của mỗi người.
Bầu trời như bị ngâm trong mực, gió lớn nổi lên từ đất bằng, thổi bay cả vạt áo người ta, đúng là bối cảnh tiêu chuẩn của trận đại quyết chiến trong phim.
Tôi nhìn đám ma thú kia: “Thật đúng là... thế giới ma pháp.”
“Sư tôn đâu, tình hình này nếu không có ngài ấy thì hoàn toàn không kiểm soát được đâu.”
“Mọi người kiên trì thêm chút nữa, sư tôn... sư tôn sẽ đến cứu chúng ta ngay thôi.”
Tô Mân Yên vừa nghiến răng nói vừa đánh ra một luồng linh lực, đám đệ tử cũng vung tiên kiếm lên, đủ loại pháp thuật liên tục đánh vào ma thú.
Tôi bĩu môi: “Đã nói đừng dựa vào người khác, ngoài bản thân ra thì ai cũng không đáng tin, lúc này đừng nói lại nghĩ đến việc giao mạng mình cho người khác nữa à nha?”
Tôi lấy từ kho vũ khí một khẩu súng rồi gác lên giá ngay tại chỗ, tạo hình kỳ lạ lập tức thu hút sự chú ý của các đệ tử khác, thậm chí có người còn ngây ngốc dừng vũ khí trong tay.
“Đây là... cái gì?...”
Tôi cười rạng rỡ với hắn: “Nam Mô Bồ Tát Gatling, đại từ đại bi độ sinh linh.”
Nhấn chốt, giai điệu đặc trưng của Gatling vang lên, Gatling với thiết kế nhiều nòng súng xoay và bắn, Gau-19 bắn ra 35.000 viên đạn trong một hơi tạo thành sự áp chế ngay lập tức.
"Kiều Kiều thật khiến người ta bất ngờ liên tục." Một giọng nói ngậm cười vang lên từ nơi không xa.
Tôi cười khẩy, theo bản năng muốn đổi hướng Gatling trong tay: “Muốn đi chầu trời không, Bạch Trạch?”
Bạch Trạch khẽ cười một tiếng: “Cả ngươi và ta đều dừng lại đi.”
Tôi nghe vậy khựng lại, dường như để thể hiện thành ý, Bạch Trạch hai tay kết ấn, thú triều cuồng bạo bên ngoài lập tức yên tĩnh, thậm chí bắt đầu lùi lại.
Bạch Trạch thong thả bước về phía tôi: “Nhìn xung quanh đi, ngươi rất lợi hại, ma thú không làm gì được ngươi, nhưng ngươi cũng không bảo vệ được những kẻ khác.”
Xung quanh một mảnh hỗn độn, tường đá sụp đổ, tông môn trông như một đống đổ nát, các đệ tử bị ma thú đâm xuyên qua nằm dưới đất không còn sức sống, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Mân Yên dính đầy bụi bẩn, cô ta khó khăn giơ tay gọi một tiếng: “Sư tôn...”
Bạch Trạch hơi tiếc nuối đi đến trước mặt Tô Mân Yên, ngồi xuống quay đầu nhìn tôi: “Ngươi biết không? Thiên linh căn tốt nhất này vốn nên thuộc về ngươi, là ta đã đổi cho các ngươi.”
“Mân Yên là con gái của vận may đúng không, đáng tiếc, nó vẫn nhàm chán như vậy.”
Tôi lạnh lùng nhìn Bạch Trạch, "con gái của vận may" quả là một từ mới: “Con gái của vận may đã bị ngươi nuôi thành cùi bắp rồi.”
Trên khuôn mặt hiền hòa của Bạch Trạch có phần điên cuồng: “Ta luôn cảm thấy thế giới của chúng ta giống như một câu chuyện được thiết lập sẵn, rõ ràng không hợp lý nhưng vẫn đang phát triển, thật là, quá tệ.”
“Nhưng mà, Kiều Kiều, ngươi không giống vậy. Từ ngày kiểm tra linh căn ta đã phát hiện ra, trên người ngươi dường như còn có thứ khác, ngươi gọi nó là, hệ thống?”
Nụ cười của Bạch Trạch càng lúc càng khuếch đại, một sợi dây thừng quấn quanh người tôi kéo tôi đến trước mặt Bạch Trạch.
Bạch Trạch chỉnh lại mái tóc rối của tôi: “Ta còn biết, ngươi có nhiệm vụ, từ đó gọi là gì nhỉ? Chinh phục ta, là khiến ta yêu ngươi sao?”
“Chúng ta có thể hợp tác, ta không đòi hỏi nhiều, ta chỉ muốn thoát khỏi thế giới này, ta biết, ngươi không thuộc về thế giới này, hãy đưa ta đến thế giới của ngươi.”
Tôi cúi đầu im lặng, một lúc sau mới lên tiếng: “Vậy ra, lần trước ở rừng Thương Khung ngươi đã có ý định này rồi sao?”
Bạch Trạch khẽ cười: “Theo kế hoạch của ta, nếu Huyền Ly đại khai sát giới, nơi giao nhau giữa không gian và thời gian sẽ nảy sinh biến cố, bất kể biến thành cái dạng gì cũng được, nhưng lại không có gì xảy ra, thật là quá nhàm chán.”
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn: “Vậy tại sao ngươi lại phát động thú triều?”
Bạch Trạch dường như có vô hạn kiên nhẫn với đối tác của mình: “Ta đã nói rồi, ta thường cảm thấy mình ở trong một hộp thí nghiệm, nếu gi*t sạch tất cả vật thí nghiệm, thì có phải bên ngoài hộp sẽ có các vật thí nghiệm khác hay không?”
Tôi chợt hiểu ra, tình huống của Bạch Trạch tương đương với việc nhân vật trong sách thức tỉnh một nửa.
Bạch Trạch phủi bụi đất trên quần áo: “Được rồi, gọi hệ thống của ngươi ra để chúng ta bàn chuyện hợp tác đi.”
Tôi lạnh lùng nói: “Tại sao ngươi lại cho rằng ta sẽ hợp tác với ngươi?”
Bạch Trạch như không hiểu lời tôi nói: “Ta là đối tượng chinh phục của ngươi mà, nếu chinh phục thất bại, ngươi sẽ bị trừng phạt đúng không?”
Tôi nghiến răng, không cam lòng nhìn Bạch Trạch, một cảm giác uất nghẹn khó tả dâng lên trong lòng.
Bạch Trạch lại rất hài lòng với bộ dạng này của tôi: “Được rồi, không còn vấn đề gì nữa chứ...”
[Mẹ nó, tên chó này, tôi còn chưa nói chinh phục thất bại sẽ bị phạt, hắn lại lấy cái này ra uy hiếp ký chủ?]
[Chinh phục hắn là nể mặt hắn rồi, chinh phục thất bại em sẽ tìm cho chị mười tám nam người mẫu mở hậu cung, còn bù thêm một trăm triệu tiền an ủi nữa.]
[Em đã khóa linh lực của hắn rồi, ký chủ đánh gãy răng hắn đi, cái tên thanh niên mắc hội chứng tuổi dậy thì còn muốn hủy diệt thế giới này, đã hỏi hệ thống, hỏi đạo trời chưa?]
Hệ thống khí tụ đan điền, giọng nói đinh tai nhức óc.
Tôi khẽ cười thành tiếng, giãy ra khỏi sợi dây, vặn cổ tay: “Tiếp theo, là thời gian dành cho người lớn.”
*
“Ý tỷ là, sau khi thú triều kết thúc, lúc sư tôn tỷ chạy đến hiện trường, muốn cho tỷ đóng vai Louis XVI?”
Tôi lau nước mắt ở khóe mắt: “Đúng vậy.”
“Ta chỉ là một cô gái yếu đuối, lúc đó sợ ch*t khiếp.”
Huyền Ly rõ ràng không tin, nhưng ai quan tâm đến nó chứ.
“Được rồi, nhân vật đã được thu hồi xong, thế giới này sẽ nhanh chóng trở lại quỹ đạo, những đệ tử và m/a thú đã ch*t cũng sẽ quên đi đoạn này và sống lại.”
Giọng hệ thống nghe có vẻ như trút được gánh nặng: [Em đã nói thế giới này sao lại có nhiều bug đến thế? Cốt truyện lệch thành như vậy.]
Tôi vươn vai: “Có phải nên trở về rồi không?”
Hệ thống vui vẻ trả lời: [Vất vả cho ký chủ, nhiệm vụ đã hoàn thành 100%, có thể tự chọn ở lại thế giới này hoặc quay về.]
“Về thôi, ở nhà còn có chủ nhân đang đợi tôi đấy.”
Huyền Ly lại gần tò mò: “Về gì?”
Tôi cười véo tai nó: “Ý là, người cho ngươi ăn sắp chuồn rồi.”
Ánh sáng trắng lóe lên, mở mắt ra lần nữa tôi nhìn thấy căn hộ quen thuộc, phấn khích vô bờ: “Tiểu Quai lại đây hôn nào!”
Tôi mở cửa phòng ra, một con mèo sư tử trắng kiêu sa lạnh lùng đang nằm dài trên ghế sô pha trong phòng khách, nghe thấy tôi gọi nó, đôi mắt hai màu xinh đẹp nhìn tôi khẽ đáp lại.
“Quao, đây là nhà của tỷ sao?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
Tôi hơi cứng người quay đầu lại.
Một con mèo đen bước ra từ phòng tôi, ung dung tao nhã, đôi mắt ánh lên màu vàng kim quan sát xung quanh.
“Huyền Ly?...”
“Cút ra ngoài, chị ấy là của ta.”
Một giọng nói trầm thấp mang theo mệnh lệnh truyền đến từ ghế sô pha, trong giọng nói tràn đầy cảnh cáo.
Huyền Ly khiêu khích nhảy lên vai tôi, thè lưỡi liếm nhẹ lên má tôi: “Tỷ tỷ, tỷ muốn đuổi đệ đi sao?”
[Đây là phần thưởng sau khi ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, tiền đã được chuyển vào thẻ của ký chủ, ký chủ nhớ đánh giá tốt nhé, 9527 luôn sẵn sàng phục vụ chị.]
Giọng nói của hệ thống đột nhiên vang lên.
Nếu đã như vậy, tôi kéo con mèo đen đang đứng trên vai tôi xuống, lại bế con mèo sư tử đang đi tới lên.
“Niềm vui nhân đôi.”
-Hết-