Muội Muội À, Thời Đại Thay Đổi Rồi

Chương 1


2 tuần


Sau khi xuyên vào thế giới tiên hiệp, tôi có được hệ thống, hệ thống nói, tôi có thể tùy ý sử dụng vũ khí và vật phẩm hiện đại.

Trong buổi kiểm tra linh căn, tiểu sư muội đo được thiên linh căn tư chất cực tốt, còn tôi lại chỉ là địa linh căn bình thường.

Tiểu sư muội nói cười như hoa, vận hỏa quyết muốn tỷ thí với tôi.

Tôi không hề nao núng, rút một khẩu súng lục bằng bạc ra, thân súng phát ra ánh sáng lạnh lẽo, họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào đầu cô ta.

“Muội muội à, thời đại thay đổi rồi.”

*

“Đại... đại sư tỷ, làm sao đây? Muội không cố ý, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ...”

Một giọng nói nức nở vang lên, sau đó là những tiếng an ủi liên tục.

“Không trách sư muội Mân Yên, cho muội Uẩn Linh Ngọc thì đã sao? Không phải tỷ ấy là đại sư tỷ sao, nhỏ nhen thế.”

“Đúng đấy, bình thường chiếm không ít lợi nhờ thân phận đại sư tỷ, thân là đại sư tỷ chẳng phải nên nhường những thứ này cho các sư đệ sư muội sao?”

“Sư muội Mân Yên quá lương thiện, ngày thường đại sư tỷ kiêu căng thì thôi, hôm nay đến kiểm tra linh căn cũng không yên, chẳng phải là đang lợi dụng lúc sư tôn vắng mặt để ra oai sao?”

Tôi khó nhọc mở mắt ra, ánh sáng chói lóa làm mắt tôi đau nhức.

Trước mắt tôi là một bệ đá khổng lồ, cao tương đương tòa nhà hai tầng ở hiện đại, chính giữa dựng một bia đá đen khổng lồ, bên rìa bệ đá có một đám nam nữ nhìn xuống phía dưới, họ mặc đạo phục màu trắng mang đậm phong vị đệ tử trong phim tiên hiệp.

Ở giữa bọn họ là một bóng dáng màu hồng, tóc đen như thác, mắt hạnh mày liễu, khuôn mặt thanh tú, lúc này trong mắt lại long lanh ánh nước, trông thật yếu đuối khiến người khác không khỏi xót xa.

Tôi chống tay đứng dậy, trong lòng lại vô cùng bàng hoàng. Sư muội Mân Yên, đại sư tỷ gì, chẳng phải đây là cuốn tiểu thuyết tôi thường đọc lúc trốn việc sao?

Nữ chính chính là tiểu sư muội Tô Mân Yên, có tư chất bình thường, thuộc kiểu nhân vật vươn lên nghịch cảnh, tuy chỉ đo được địa linh căn tư chất kém nhất, nhưng nhờ cô ta nỗ lực tu luyện cộng thêm hào quang nữ chính, cuối cùng cả tình yêu lẫn sự nghiệp đều viên mãn.

Còn đại sư tỷ Tạ Kiều Kiều mà bọn họ nhắc đến lại có thiên phú cao, dung mạo xinh đẹp, đúng chuẩn hình tượng nữ phụ phản diện.

Cô ta thầm thương trộm nhớ sư tôn Bạch Trạch, thậm chí còn chủ động câu kết với Ma Tôn phát động thú triều hòng cưỡng đoạt.

Kết quả nữ chính ngon lành có được tất cả, còn Tạ Kiều Kiều thì bị thú triều cắn xé thành từng mảnh.

Tôi háo hức xoa xoa tay, cuối cùng cũng đến lượt tôi xuyên không rồi sao?

Tuy Tạ Kiều Kiều trong nguyên tác là một nữ phụ độc ác có kết cục bi thảm, nhưng bây giờ đã đổi người rồi, chỉ cần không tìm đường ch*t, tôi đảm bảo với thiết lập của nữ phụ phản diện, thì việc bao nuôi tám mỹ nam cũng không thành vấn đề!

“Sao... sao tỷ ấy lại đứng đó cười ngây ngô vậy? Chẳng lẽ bị ngã nên đầu óc có vấn đề rồi?”

Có người ngập ngừng lên tiếng, ánh mắt tôi cũng dời lên đài cao.

Ngay khoảnh khắc tôi ngẩng đầu lên nhìn, lập tức có người chắn trước mặt Tô Mân Yên, hung dữ nhìn tôi: “Đại sư tỷ, nếu tỷ giao Uẩn Linh Ngọc cho sư muội Mân Yên thì đã không ngã rồi, tỷ đừng hòng làm hại sư muội Mân Yên nữa.”

Tôi xoa đầu, ngọc đó thực ra chẳng có gì quý cả, chỉ là một phần thưởng mà Bạch Trạch, một trong những nam chính, tặng cho nguyên thân sau khi hoàn thành nhiệm vụ trừ ma vệ đạo.

Tiểu sư muội vừa nghe thấy là đồ do sư tôn tặng thì hăng hái hẳn lên, nguyên thân Tạ Kiều Kiều cũng chẳng phải kẻ lương thiện gì, lập tức cướp lại ngay tại chỗ.

Kết quả mấy đệ tử khác cũng xúm lại, trong lúc xô đẩy, nguyên thân đã ngã xuống từ trên đài cao.

Tôi nhíu mày, không đúng, Tạ Kiều Kiều với thiết lập là nữ phụ phản diện, thực lực cũng thuộc hàng đỉnh cao, sao lại ngã dễ như vậy được?

Đột nhiên, trong đầu tôi vang lên một giọng nữ: [Chúc mừng ký chủ đã thuận lợi xuyên không, em là hệ thống 9527 của chị, chúc chị có một chuyến xuyên không vui vẻ.]

[Trong nguyên tác, màn tranh giành ngọc bội là một màn cắn xé nhau quy mô lớn, cuối cùng đại sư tỷ bị vả mặt thảm hại, nhưng để ký chủ xuyên không hợp lý, nên đã dùng một hướng phát triển cốt truyện khác.]

Tôi: Tuyệt!

“Có chuyện gì ồn ào vậy?"

Một giọng nói lạnh lùng từ phía trước truyền đến, không biết từ lúc nào trên khán đài cách đó không xa xuất hiện một người đàn ông. 

Người đàn ông ngồi trên cao, áo trắng bay bay, tóc vấn cao bằng ngọc quan, mặt mày thon dài, bên hông đeo một thanh trường k/i/ế/m, trên chuôi k/i/ế/m treo một mảnh ngọc bội Dương Chi, cả người toát lên vẻ lạnh lùng cao quý.

Các đệ tử khác cung cung kính kính chắp tay hành lễ, Tô Mân Yên lại bỗng đỏ hoe mắt.

“Sư tôn, người đến rồi.”

“Đều tại con không tốt, đại sư tỷ nổi gi/ậ/n đ/á/nh con, con không nên vì phòng ngự mà đ/ẩ/y tỷ ấy xuống. Đệ tử, cam nguyện chịu ph/ạ/t.”

Các đệ tử khác cũng nhao nhao lên tiếng cầu xin: “Không trách sư muội Mân Yên, là đại sư tỷ...”

Tiếng nức nở của Tô Mân Yên và tiếng biện hộ của các đệ tử xen lẫn vào nhau, vô cùng ồn ào.

Tôi lén quan sát vẻ mặt của sư tôn Bạch Trạch, trên gương mặt đẹp đẽ của người đàn ông ánh lên những tia sáng lấp lánh, đôi mắt đen láy không mấy quan tâm, thậm chí còn có chút lạnh lùng nhìn đám đệ tử, vẻ cao quý và lạnh lùng hòa quyện vào nhau một cách tự nhiên.

Bất chợt chạm phải ánh mắt của hắn, hắn dường như khẽ cười một tiếng, tay áo đạo bào màu ánh trăng thêu hoa văn chìm vung lên mang theo mệnh lệnh không cho phép kháng cự.

“Được rồi, không cần nói thêm.”

“Hôm nay là ngày kiểm tra linh căn, chuẩn bị một chút, sắp bắt đầu rồi.”

Các đệ tử trên đài lần lượt lui xuống.

Bạch Trạch trong nháy mắt đã vọt đến cạnh tôi, đạo bào trên người nhẹ nhàng lướt qua má tôi.

Ánh mắt Bạch Trạch dừng lại trên người tôi, đôi mắt bình thản mà ôn hòa, giây tiếp theo, một bàn tay ấm áp đặt lên eo mang tôi bay lên đài cao gần năm mét.

Cảm giác mất trọng lực đột ngột khiến tôi theo bản năng ôm chặt lấy người trước mặt.

“Con có thể buông ra rồi.”

Mở mắt ra lần nữa, Bạch Trạch đã vững vàng đặt tôi xuống đài, đang nhìn tôi với vẻ như cười như không, giữa chân mày toát lên một phần nhu tình.

[Chúc mừng ký chủ mở khóa nhiệm vụ chinh phục -- Bạch Trạch.] 

Tôi cả kinh, chẳng phải đây là muốn tôi tranh gi/à/nh đàn ông với nữ chính sao? 

Tôi nhìn xuống phía dưới, Tô Mân Yên lúc này trợn to hai mắt, dường như không thể tin được Bạch Trạch lại chủ động ôm tôi lên. 

“Bắt đầu đi.”

*

Bạch Trạch hất cằm về phía bia đá màu đen, ra hiệu cho tôi đặt tay lên đó.

Bề mặt bia đá lạnh lẽo khi chạm vào, nhất thời không có động tĩnh gì.

Mọi người nín thở, khung cảnh trở nên cực kỳ yên tĩnh.

Tôi tràn đầy tự tin, dù sau này sẽ bị v//ả mặt, nhưng linh căn của nữ phụ vẫn là thiên linh căn tốt nhất.

Rất nhanh, bia đá tỏa ra ánh hào quang màu vàng dịu nhẹ. 

“Địa... địa linh căn?”

“Địa linh căn k/é/m nhất?”

Tiếng xì xào bàn tán của mọi người lọt vào tai tôi, tôi nhìn bia đá trước mặt, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại nghi ngờ liệu tấm bia đá này có đo chuẩn không đây.

Tôi ngẩng đầu nhìn Bạch Trạch, cố gắng nghe từ miệng hắn kết quả kiểm tra có vấn đề.

Nửa bên mặt gần như hoàn mỹ của Bạch Trạch khuất trong bóng tối, hàng mi dài rủ xuống không nhìn ra được biểu cảm gì, dường như hoàn toàn không quan tâm.

Như cảm nhận được ánh mắt của tôi, Bạch Trạch ngẩng đầu lên gật đầu với tôi, khóe mắt cong cong: “Địa linh căn à, Kiều Kiều cũng rất giỏi rồi.”

Nói xong hắn trở về chỗ ngồi của mình, hàng mi dài khẽ nhướng lên: “Người tiếp theo.”

Tô Mân Yên nghe xong liền nhảy lên, nhìn tôi đầy á//c ý, nhưng ngay lập tức lại ngẩng mặt lên cười với Bạch Trạch: “Để con thử.”

Tôi lùi sang một bên, nhỏ giọng hỏi hệ thống: “Hệ thống, hệ thống, chuyện gì đang xảy ra vậy? Tạ Kiều Kiều không phải là thiên linh căn sao?”

Giọng hệ thống nghe như sắp khóc: “Em... em cũng không biết nữa...”

Đột nhiên, một luồng sáng vàng chói lọi c/ắ/t ngang lời hệ thống, toàn trường cũng bắt đầu xôn xao.

Tô Mân Yên đặt bàn tay ngọc lên bia đá, gió mạnh thổi tung vạt áo của cô ta, bia đá đen giờ phút này trở nên vàng rực.

"Thiên linh căn, là thiên linh căn tốt nhất, so với địa linh căn của đại sư tỷ quả thực là một trời một vực!”

“Bao lâu rồi Thiên Linh Sơn không xuất hiện thiên linh căn, lúc trước sư tôn cũng là thiên linh căn phải không, nói cách khác, sau này sư muội Mân Yên cũng sẽ lợi hại như sư tôn sao?”

“Theo ta thấy, loại địa linh căn như Tạ Kiều Kiều này nên tự thức thời, ngoan ngoãn cút khỏi Thiên Linh Sơn, bằng không ngày sau ở lại đây cũng chẳng ngóc đầu lên được.”

Tôi nhìn luồng sáng vàng chói mắt đó, đầu đau như búa bổ.

Hỏng rồi, tôi thành nữ phụ phản diện rồi.

Tệ hơn nữa là, ngay cả những lợi thế của nữ phụ phản diện cũng không còn.

*

Tô Mân Yên rút tay lại, nở nụ cười kiêu ngạo rạng rỡ.

Một cơn gió lớn tức thì đẩy tôi ra khỏi chỗ tối, đứng giữa đài kiểm tra.

Tô Mân Yên vẫn giữ vẻ mặt tươi cười như trước, nhẹ nhàng búng tay, một ngọn lửa lập tức xuất hiện nhảy nhót trên đầu ngón tay cô ta.

Khoảnh khắc ngọn lửa xuất hiện, không khí dường như cũng bị sức nóng làm biến dạng.

“Đệ tử Tô Mân Yên cả gan xin được sư tỷ chỉ giáo.”

“Sư muội ngu dốt, tuy có được thiên linh căn nhưng chưa nắm bắt được trọng điểm, hôm nay hy vọng đại sư tỷ chỉ giáo, ngày sau cũng sẽ trở thành đệ tử đắc lực của sư tôn.”

Không chờ tôi nói, Tô Mân Yên tự đi đến cạnh tôi, nghiến răn thì thầm: “Dựa vào đâu sư tôn đối xử với tỷ khác biệt? Người mà sư tôn quan tâm là ta.”

"Hôm nay ta sẽ cho ngài ấy thấy đại đệ tử mà ngài ấy coi trọng là thứ phế vật gì." 

Tôi nhìn quanh bốn phía, các đệ tử bên dưới dường như đều đang mong chờ một màn kịch hay.

Tôi lại quay đầu nhìn về phía sư tôn mà tôi phải chinh phục, Bạch Trạch hơi ngồi thẳng người lên, dường như tìm thấy được niềm vui nào đó: “Đánh vừa đủ, không được làm người khác bị thương.”

Tôi không nhịn được thầm mắng một tiếng trong lòng, đúng là không nên đặt hy vọng vào kẻ khác. 

Tô Mân Yên nở nụ cười xinh đẹp: “Đều nghe theo sư tôn.”

Ngay lập tức ba sợi roi lửa cùng lúc quất về phía tôi, tôi xoay người lăn sang một bên.

Cả người tôi nhếch nhác, sát ý của Tô Mân Yên khi roi lửa đánh tới là thật.

Tôi ngẩng đầu lên, Tô Mân Yên chớp mắt vọt đến trước mặt tôi, nụ cười lúc này của cô ta khiến người ta sởn tóc gáy: “Đại sư tỷ, thật xin lỗi, chỉ cần ngày nào tỷ còn sống, thì ngày đó ta sẽ không thể yên ổn sử dụng linh căn này.”

“Tuy sư tôn đã nói không được làm người khác bị thương, nhưng nếu có chuyện ngoài ý muốn thì mọi người đều có thể thông cảm được.”

Tôi rút thanh kiếm bên hông của nguyên chủ ra, kéo dài khoảng cách, trong lòng lại suy nghĩ về ý nghĩa câu nói của Tô Mân Yên, chẳng lẽ linh căn của Tạ Kiều Kiều và Tô Mân Yên đã đổi cho nhau rồi?

Tô Mân Yên thấy tôi tránh né cũng không vội, miệng niệm một chuỗi thần chú, một vòng lửa bao vây tôi, không còn đường lui nữa.

Ngọn lửa nóng rực như một con quái vật khổng lồ nuốt chửng mọi thứ xung quanh, nhiệt độ càng lúc càng cao, tôi cũng càng cảm thấy tầm nhìn bắt đầu mờ đi.

Hệ thống lúc này vội vàng lên tiếng: “Ký chủ, sao chị không dùng vũ khí?”

Tôi nhất thời ngây ra: “Vũ khí gì?”

“Vũ khí hiện đại, chỉ cần chị tưởng tượng ra hình dáng của những vũ khí đó là có thể sử dụng, không chỉ vũ khí mà bất kỳ vật phẩm hiện đại nào cũng được.”

Tôi nghiến răng, cố gắng để bản thân tỉnh táo: “Sao cô không nói sớm?”

Hệ thống tủi thân lên tiếng: “Chị cũng không có hỏi.”

Tôi lười nói thêm, tiếp theo mới là màn quan trọng.

Vừa tưởng tượng, một bình cứu hỏa lập tức xuất hiện trong tay tôi.

“Không biết có tác dụng không, cứ thử trước đã.”

Nitơ lỏng và bọt tạo màng nước lập tức nuốt chửng ngọn lửa xung quanh, một màn sương trắng cuồn cuộn bốc lên, cuối cùng tôi cũng nhìn rõ Tô Mân Yên bên ngoài vòng lửa.

Nụ cười của Tô Mân Yên lập tức đông cứng khi thấy ngọn lửa bị dập tắt, nhìn tôi đầy kiêng dè, ánh mắt xung quanh cũng lập tức đổ dồn vào bình cứu hỏa.

“Đó là cái gì?”

“Ngay cả hỏa quyết của sư muội Mân Yên mà cũng dập tắt được?”

“Đó là thần khí gì vậy? Đại sư tỷ lại còn có cả loại thần khí này sao?”

Tô Mân Yên nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lần này cô ta ngưng tụ ra một quả cầu lửa ném về phía tôi, ánh lửa bắn ra bốn phía, uy lực trông có vẻ rất lớn.

“Đại sư tỷ quả thật có không ít bảo bối trong tay nhỉ!”

Tôi không đáp lời cô ta, cầm lấy bình cứu hỏa xịt mạnh vào quả cầu lửa đang rơi xuống, quả cầu lửa thậm chí còn chưa kịp chạm đất đã biến mất giữa không trung.

Vẻ mặt Tô Mân Yên trở nên dữ tợn, sau khi thử lại hỏa quyết lần nữa không thành, cô ta cuối cùng cũng từ bỏ, rất nhanh, hai tay cô ta lại kết ấn, miệng niệm một câu thần chú mà tôi không hiểu.

Bỗng nhiên trời đất tối sầm lại. Cuồng phong cuốn theo mây đen ùn ùn kéo đến, mây đen dày đặc, tiếng sấm gào thét vang lên bên tai.

Bạch Trạch ngưng mắt nhìn, cũng không nói gì, dưới đài náo động.

“Đây là... Thiên Lôi?!”

“Sư muội Mân Yên đã mạnh đến mức có thể gọi Thiên Lôi rồi sao?!”

“Sét đánh xuống thế này sẽ ch*t người mất!”

Gọi Thiên Lôi dường như đã tiêu hao phần lớn linh lực của Tô Mân Yên, tóc tai cô rối tung, thở hồng hộc, nhìn tôi cười: “Kết thúc rồi.”

Tôi nhanh chóng lấy ra một cây gậy đen, dài và mảnh từ không gian hệ thống rồi cắm xuống đất.

Thiên Lôi đen kịt như muốn làm vỡ màng nhĩ, xé toạc không gian gào thét lao xuống.

Những người nhát gan dưới đài đã nhắm chặt mắt lại.

Tô Mân Yên thản nhiên nhìn tôi, dùng khẩu hình nói “Đi ch*t đi”, sau đó Thiên Lôi giáng xuống ngay trước mắt cô ta.

Tôi đứng nguyên tại chỗ nhìn cô ta, thậm chí còn không di chuyển, Thiên Lôi đánh xuống tạo thành một cái hố lớn, cuốn theo một trận bụi mù.

Khi bụi tan đi, tôi vẫn đứng nguyên vẹn bên rìa hố, vứt bình cứu hỏa sang một bên, tôi nhướng mày nhìn Tô Mân Yên: “Thiên Lôi của cô, xem ra độ chính xác không được tốt lắm.”

“Ta hiểu rồi, là cây gậy đen kia đã hấp thụ Thiên Lôi!”

“Trời ơi, từ bao giờ đại sư tỷ có nhiều thần khí như vậy chứ? Trực tiếp hấp thụ Thiên Lôi, kinh khủng quá!”

Dưới đài, tiếng kinh ngạc không ngừng.

Tôi búng tay: “Đoán đúng rồi, phần thưởng là cho ngươi biết tên của thứ này, gọi là cột thu lôi.”

Tô Mân Yên dường như không ngờ tới kết cục này, cơ thể lảo đảo, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thế thì đã sao? Tỷ chỉ né tránh đòn tấn công của ta, tỷ vẫn không thắng được ta!”

“Cạch!”

Khẩu súng lục bằng bạc tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh mặt trời, phần báng súng được chạm khắc một bông hoa anh đào, họng súng đen ngòm chĩa vào đầu Tô Mân Yên.

Tôi nở nụ cười rạng rỡ.

“Muội muội à, thời đại thay đổi rồi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play